Tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ khi em mắc lỗi - Văn mẫu lớp 5

Đề bài: Em hãy tả lại hình ảnh của bố hoặc mẹ em khi em mắc lỗi dưới dạng một bài văn ngắn.

Gợi ý làm bài:

1. Bài văn mẫu số 1

Mỗi chúng ta không có ai sinh ra đã hoàn hảo đến mức tuyệt đối. Trong hành trình trưởng thành của mình, vô tình hay cố ý, chúng ta mắc phải những lỗi lầm. Những lỗi lầm ấy đôi khi lại làm tổn thương tới những người xung quanh. Em đã từng như thế. Cho đến hôm nay, hình ảnh mẹ khi em mắc lỗi vẫn in sâu trong tâm trí em.

Em may mắn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ. Cha thường bận việc ở những miền đất xa xôi nên mẹ luôn quan tâm, chăm sóc em hết mực. Từ ngày cắp sách tới trường, em luôn cố gắng đạt danh hiệu học sinh giỏi toàn diện. Mẹ và cha lúc nào cũng tự hào và tạo điều kiện tốt nhất cho em. Niềm tin của mẹ đặt trọn vẹn ở em, mẹ thậm chí không khắt khe thời gian học tập ở nhà với em.

Năm em học lớp 5, câu chuyện ấy đã xảy ra. Em mải chơi, lơ là việc học tập. Để rồi lần kiểm tra cuối kỳ 1, em bàng hoàng nhận bài kiểm tra điểm thấp. Trên trang giấy trắng, trong ô vuông điểm và lời phê ngay ngắn, con số ba và dòng chữ “Lười học bài, kiến thức mơ hồ” đỏ chót chói mắt. Nỗi thất vọng và lo lắng bủa vây lấy em. Trống tan trường đã điểm mà em vẫn thẫn thờ ngồi trong lớp. Em suy nghĩ biết nói như thế nào với mẹ. Cả con đường về nhà quen thuộc cũng trở nên đáng sợ với em hơn bao giờ hết. Cuối cùng, em quyết định nói dối, em sẽ giấu kĩ bài kiểm tra này, mẹ chắc chắn sẽ không biết.

Cánh cổng gỗ đã hiện ra trước mắt. Giọng nói ấm áp của mẹ vang lên, ân cần hỏi em đi học về có mệt không. Mẹ pha cho em một cốc nước mát, nụ cười vẫn nở trên môi, mẹ hỏi: “Bài kiểm tra cuối kỳ con làm tốt chứ? Có áp lực quá không?” Em giật mình, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chờ mong của mẹ, em khẽ đáp: “Dạ, cũng ổn ạ” rồi lấy cớ vào phòng làm bài tập. Em đem bài kiểm tra kẹp vào quyển nhật ký, giấu tận trên tầng cao nhất của giá sách.

Nhưng “cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”, em bị mẹ phát hiện. Một tuần trôi qua êm đẹp vì bài điểm kém đã giấu kín. Cho tới một hôm, em đi học về mà không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ ngoài phòng khách. Em rảo bước về phòng cất cặp sách. Qua khe cửa nhỏ, hình ảnh trong phòng làm em dừng hẳn lại. Giá sách bị đổ, sách vở nằm la liệt dưới đất, và trong đống lộn xộn đó, bài kiểm tra ở ngay dưới chân mẹ em. Mẹ cầm nó lên, em thấy khuôn mặt mẹ ngạc nhiên, bất ngờ rồi buồn bã vô tận. Hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt đã ươn ướt lệ. Đôi tay gầy guộc của mẹ run lên nhè nhẹ. Lòng em dường như thắt chặt lại. Em khẽ gọi: “Mẹ”. Mẹ chầm chậm quay đầu nhìn em. Vội vàng lau đi những giọt nước mắt, giọng nói trong trẻo, ấm áp thường ngày chợt nghèn nghẹn, khàn khàn: “Con về rồi à. Rửa tay rồi ăn cơm thôi.” Mẹ nhanh tay gấp bài kiểm tra kia vào chỗ cũ, xếp lại sách đổ xuống cho tôi. Em cứ đứng như trời trồng ngoài cửa, lòng ngập tràn nỗi ân hận. Mẹ không đánh mắng mà im lặng, thể hiện nỗi buồn đó là rất lớn.

Bữa cơm yên lặng trôi qua, em cúi đầu, len lén nhìn vành mắt đỏ hoe của mẹ. Cả ngày hôm ấy, mẹ không nói thêm lời nào nữa. Em đắn đo mãi, quyết định xin lỗi mẹ. Em đứng bên giường khi mẹ đi nằm nghỉ, giọng lí nhí: “Con xin lỗi mẹ, con không nên học hành sa sút còn giấu mẹ. Con sẽ không bao giờ tái phạm nữa, mẹ đừng buồn mẹ nhé.” Em dứt lời rồi òa lên khóc. Mẹ hoảng hốt ôm lấy em, mẹ cũng khóc: “Con biết lỗi là tốt rồi. Đừng giấu mẹ, con phải tin tưởng cha mẹ. Dù có bị điểm kém, con nói ra mẹ mới biết và cùng con cố gắng. Con dù thế nào cũng là con của mẹ”. Giọng nói thân thương của mẹ vỗ về trái tim em, truyền cho em sức mạnh để kiên cường hơn. Mẹ con em cứ ôm nhau như vậy, lòng em nhẹ nhõm đi trông thấy.

Thời gian trôi đi, lỗi lầm ngày đó em đã sửa đổi. Song hình ảnh cảm động của mẹ vẫn luôn hiện diện nhắc nhở em phải sống cho xứng đáng. Mẹ là niềm hạnh phúc, là ánh mắt trời soi sáng cuộc đời em. Người mẹ nào trên thế gian này cũng vĩ đại, hãy trân trọng và yêu thương mẹ của mình.

2. Bài văn mẫu số 2

Ai cũng có lần mắc lỗi và tôi cũng vậy. Lỗi lầm ấy đã trở thành một kỉ niệm khiến tôi không bao giờ quên.

Mấy hôm ấy, bố tôi đi công tác nên mẹ ở nhà chăm lo, yêu thương tôi hết mực. Một hôm, mẹ dẫn tôi đi chợ để sắm quần áo mới. Đi qua một quầy hàng bán đồ chơi, tôi thấy một bé gấu bông rất dễ thương. Tôi định xin tiền mẹ mua nhưng rất ngại. Về nhà, hình ảnh bé gấu lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Tôi mơ thấy mình đang chơi với gấu, chải lông cho gấu, âu yếm gấu. Hai ngày sau, tôi quyết định lấy trộm tiền mẹ để mua bé gấu. Đã quyết thì làm, ngày hôm sau, khi mẹ đang nấu ăn, tôi lén lấy trộm của mẹ một trăm ngàn và chạy ra chợ mua bé gấu về. Lúc ấy, tôi vui sướng biết bao! Tan học, tôi chơi đùa vui vẻ với bé gấu. Còn trước khi đi học thì tôi cất giấu vào tủ quần áo và cắp sách đến trường. Bỗng nhiên một hôm tôi đi học về, mở tủ ra thì bé gấu không còn nữa. Tôi hốt hoảng đi tìm khắp nơi và khi vào bếp, tôi thấy bé gấu đang nằm trong tay mẹ. Tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng bỗng giật mình: "Trời ơi, mẹ phát hiện ra bé gấu rồi, làm sao bây giờ?" Mẹ hỏi tôi:

- Con gấu bông này ở đâu ra vậy con? Bạn con cho con hả? Hay là con ăn trộm của ai?

Tôi lúng túng trả lời:

- Dạ...dạ...vâng ạ! Bạn... bạn Lan cho con đó mẹ! Bạn ấy tốt quá nhỉ!

Mẹ trả gấu lại cho tôi rồi bảo tôi về phòng. Tôi gật đầu rồi chạy một mạch vào phòng. Từ đó, ngày nào, mắt mẹ cũng đỏ hoe cả lên. Một tối nọ, tôi bỗng giật mình thức giấc khi nghe tiếng ai đó khóc. Tôi nhìn ra cửa sổ thấy mẹ vừa khóc vừa than rằng: "Mình ơi, em có lỗi với mình quá! Khi mình đi vắng, ở nhà em đã dạy con không tốt. Cái Vân nó đã nói dối em, mình ơi!". Ôi trời, thì ra mẹ đã biết hết mọi chuyện rồi ư? Sao mẹ không trách mắng, đánh đập con mà lại cố gắng chịu đựng một mình? Mẹ có biết rằng khi nhìn mẹ rơi lệ, con đau xót lắm không! Ôi, tội nghiệp mẹ của con.

Hôm sau, tan học về, tôi chạy vào bếp và ôm chầm lấy mẹ. Tôi khóc, hai hàng nước mắt chảy dài và nói:

- Con xin lỗi mẹ. Con thật có lỗi với mẹ. Lẽ ra, con không nên lấy trộm tiền mẹ để mua con gấu bông ấy. Con xin lỗi mẹ. Mẹ tha thứ cho con nhé!

Mẹ gật đầu. Hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.

Tôi rất yêu quý và biết ơn mẹ. Tôi sẽ không bao giờ lấy trộm tiền của mẹ nữa và sẽ cố gắng học thật giỏi để mẹ vui lòng. Trong tâm trí tôi, tôi luôn biết rằng tình yêu mà mẹ dành cho tôi là vô bờ bến.

3. Bài văn mẫu số 3

Tôi là một đứa trẻ vốn rất hiếu động, thích khám phá những điều xung quanh. Đặc biệt tôi thích những trò mới lạ, có chút mạo hiểm. Cũng bởi lý do ấy mà tôi đã từng khiến bố mẹ buồn rất nhiều.

Nhà tôi ở vùng ven sông, khúc sông chảy qua quê tôi thật đẹp, thật êm đềm. Cứ chiều chiều, lũ trẻ con chúng tôi thường hò nhau ra tắm ở những vùng nước nông. Đó quả là một thiên đường thực sự. Bình thường sông êm đềm là vậy nhưng mùa lũ lại dữ dội và nguy hiểm không kém. Bố mẹ tôi luôn luôn nhắc nhở về trò tắm sông này vì khi lũ đến có thể sẽ tránh không kịp dẫn đến đuối nước.

Ngày hôm ấy, tôi đã làm trái lời bố mẹ, tôi không ngần ngại nghe theo lời rủ rê của mấy cậu bạn mà hí hửng ra bờ sông chơi. Chúng tôi đến bên sông thấy nước lũ dâng cao nên chỉ dám đứng bên bờ té nước vào nhau. Chơi xong ở ven sông cả bọn lại rủ nhau sang nhà một cu cậu ở xóm bên để chơi đá bóng. Vì quá mải chơi nên đến khi trời tối chúng tôi mới trở về nhà.

Khi vừa bước đến trước cửa nhà tôi thấy mẹ đang ngồi khóc, xung quanh còn mấy bác hàng xóm đang ngồi an ủi mẹ tôi. Tôi đi rón rén vào giữa nhà và chào tất cả mọi người. Nghe giọng nói của tôi, mẹ ngẩng khuôn mặt bần thần, giàn giụa nước mắt lên. Đôi mắt mẹ lúc đó đỏ ngầu. Mẹ chạy đến ôm chặt lấy tôi, đến mức tôi cảm thấy khó thở trong lồng ngực. Lúc đó tôi mới ý thức được điều tôi vừa gây ra. Nghe các bác kể rằng mẹ nghĩ chúng tôi đi chơi sống bị lũ cuốn từ chiều nên đã đi tìm suốt cả buổi. Mẹ tôi dường như đã bị suy sụp. Được một hồi mẹ mới bình tĩnh hỏi tôi mọi chuyện. Lúc ấy, tay mẹ vẫn ghì chặt đôi tay của tôi mãi không buông. Lúc sau, bố tôi trở về. Bộ dạng trông cũng rất thất thần, quần áo lấm lem toàn bùn đất. Nhìn thấy em đứng giữa nhà, bố không nói một lời, chỉ lẳng lặng ra ngồi trên ghế. Khuôn mặt bố ướt đẫm mồ hôi, rồi nhìn chằm chằm vào một chỗ vô định. Tôi biết bố vừa mừng nhưng cũng vừa thất vọng. Có lẽ bố cần hải bình tĩnh lại. Tôi đã khiến cho bố mẹ và mọi người lo lắng rất nhiều.

Sau khi mọi người ra về, tôi đã ngồi đối diện với bố mẹ nói chuyện nghiêm túc về lỗi lầm của mình. Lúc ấy bố mới từ phía bàn tiến lại ôm lấy tôi. Vì tôi không nghe lời, vì tôi ham chơi mà khiến bố mẹ buồn nhiều đến vậy.

Tôi không thể nào quên được khuôn mặt giàn giụa nước mắt của mẹ, đôi mắt mệt mỏi của bố vào ngày hôm đó. Tôi cũng nhận thấy bố mẹ cần có mình biết bao. Sau sự việc ấy, tôi tự nhủ sẽ không bao giờ khiến bố mẹ phải phiền lòng vì mình.

4. Bài văn mẫu số 4

Là thành viên nhỏ tuổi nhất trong nhà, em luôn được bố mẹ và chị gái yêu thương, chiều chuộng. Mọi người luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho em, thế nhưng em thú nhận rằng mình chưa thực sự là một người con ngoan. Người em tốt, bởi đã nhiều lần em mắc lỗi, đáng nhớ nhất là lần em mắc lỗi khiến mẹ phải khóc.

Lần đó em đi học thêm cùng các bạn, đáng lẽ ra tan học em phải về thẳng nhà. Nhưng em lại đi chơi xa đến một nhà bạn ở làng khác, đến khi về vì không nhớ đường nên em đã đi lạc. Hôm ấy 8 giờ tối em mới về đến nhà. Lúc bố mẹ nhìn thấy em, mẹ liền chạy ra nhìn em từ đầu đến chân, mẹ muốn chắc chắn rằng em không bị làm sao. sau khi mẹ hỏi lý do em đi học về muộn em đã nói thật với mẹ, lúc đó em nhìn lên nhận thấy ánh mắt mẹ rất buồn, chắc hẳn mẹ đã lo lắng cho em rất nhiều. Mẹ dù thương em nhưng cũng rất cứng rắn, mẹ bắt em úp mặt vào tường rồi nói rằng: “Từ nay về sau con muốn đi đâu sẽ xin phép bố mẹ”. Vì sợ nên đã khóc thút thít, khi đó mẹ liền ôm em vào lòng, rồi mẹ khóc.

Đối với em, mẹ thật tuyệt vời, em cảm thấy có lỗi vô cùng khi đã để mẹ phải lo lắng sợ hãi như vậy, em hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------

Tham khảo thêm

Bình luận

Có Thể Bạn Quan Tâm ?