Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn kể về lỗi lầm của em với thầy cô giáo.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Một mùa 20-11 nữa lại về, em cũng lại bồi hồi nhớ về những thầy, cô giáo cũ đã từng dạy dỗ mình. Trong đó, người em nhớ nhất chính là cô Thương - một nhà giáo tận tụy, yêu nghề. Giữa em và cô có vô vàn những kỉ niệm. Nhưng em nhớ nhất là lần mà em đã nói dối cô. Chính sau sự kiện đó, em đã thay đổi hoàn toàn.
Hồi đó, em lên lớp 4 và cô Thương là giáo viên chủ nhiệm của em. Một hôm, bố mẹ em về quê hết nên em ở nhà một mình. Trưa đó, sau khi ăn cơm thì em mở tivi lên để xem một phim rất hay. Càng xem càng thấy hấp dẫn, thế nhưng, đã đến giờ đi học mà phim mới xem được một nửa. Lúc ấy em đã rất băn khoăn, vì rất muốn xem phim nhưng cũng cần đến lớp để học buổi chiều. Thế là sau một hồi đắn đo, em đã đưa ra một quyết định sai lầm. Em lấy điện thoại để bàn gọi cho cô Thương, xin nghỉ buổi chiều vì bị ốm. Thậm chí, em còn cố bóp vào đầu mũi để giọng trở nên nghèn nghẹn giống người đang nghẹt mũi. Quả nhiên, cô tin ngay. Cô dặn dò em hãy nghỉ ngơi thật tốt để đảm bảo sức khỏe rồi mới tắt máy. Ngay khi đặt điện thoại xuống, em liền nhảy cẫng lên vì vui sướng. Rồi ngồi xuống ghế tiếp tục xem phim. Đôi lúc, em chợt nghĩ đến lời nói dối vữa nãy của bản thân, nhưng rồi lại tặc lưỡi bỏ qua. Nhưng đến lúc bộ phim đang đến cao trào, gần kết thúc, thì em nghe thấy một tiếng nói vọng vào từ cánh cửa:
- Hà, không phải con đang ốm sao?
Lúc đó, em giật mình đến cứng cả người lại, quay ra nhìn phía cửa, ở đó, cô Thương đang mang theo túi bánh trên tay nhìn em chăm chú. Thì ra, vì rất lo cho em nên cô đã mua bánh sang thăm. Đến nơi, thấy cổng mở toang, mà gọi mãi không có ai trả lời do em quá chăm chú xem phim nên cô đã đi vào nhà. Thế là, cô đã biết sự thật, rằng cô học trò mà cô yêu quý, tin tưởng đã nói dối cô. Đến giờ em vẫn còn nhớ rõ sự thất vọng, chán nản trong ánh mắt, khuôn mặt cô ngày hôm đó. Khi ấy, em chưa kịp phản ứng lại, thì cô đã trở về.
Suốt tối hôm đó, em trằn trọc không sao ngủ được, hình ảnh cô Thương thất vọng quay lưng đi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí em. Thế là, em đã quyết định, ngày mai sẽ xin lỗi cô thật chân thành. Hôm sau, khi tiết học kết thúc, em đã chạy theo cô ra giữa sân trường. Rồi cúi đầu, xin lỗi cô và hứa sẽ không tái phạm nữa. Dưới ánh nhìn chăm chú của cô, em cứ lặp đi lặp lại câu Em xin lỗi rất nhiều lần. Cuối cùng, cô Thương cũng mỉm cười, một nụ cười vô cùng hiền từ và vui vẻ. Cô nhẹ xoa lên mái tóc em và nói:
- Em biết nhận lỗi sai như vậy là rất tốt. Sau này, em đừng bao giờ phạm lỗi như vậy nữa nhé.
Rồi trong sự sững sờ của em, cô đi thẳng về phòng giáo viên. Thế là em nhảy cẫng lên trong sự vui sướng rồi chạy ù về lớp. Những buồn bã, ủ dột trong em tự nhiên mà tan biến, cả cơ thể nhẹ như đang bay.
Từ lần đó, em đã thay đổi bản thân mình. Không chỉ học tập chăm chỉ hơn, không nghỉ học vì ham chơi nữa. Mà còn trở nên vô cùng trung thực, không bao giờ nói dối nữa. Những thay đổi tích cực ấy, tất cả là nhờ hành động vị tha hôm ấy của cô Thương.
Tuy thời gian đã lâu, nhưng kỉ niệm đáng nhớ ấy với cô Thương đến nay em vẫn còn gửi trọn trong tâm của mình. Và dù sau này, năm tháng có qua đi, dòng đời có ngược xuôi vất vả thì em vẫn sẽ nhớ mãi bài học đáng quý ấy.
2. Bài văn mẫu số 2
Ngày hôm nay, em có dịp về thăm trường cũ. Trường vẫn như xưa, đến cả hàng cây xanh cũng không có gì thay đổi. Nhìn khung cảnh đó, những kỉ niệm ngày xưa lại ùa về. Đặc biệt, chính là kỉ niệm một lần em trốn học thể dục.
Hôm đó là một ngày mùa hè nóng bức, chúng em học thể dục ở trên sân. Và tất nhiên, em và các bạn ai cũng cảm thấy khó chịu. Như thường lệ, sau khi tập hợp điểm danh xong, thầy sẽ cho cả lớp tự khởi động rồi đi lấy dụng cụ thể dục, và phải mười lăm phút sau thầy mới quay lại. Thế nên, ngay khi bóng thầy đi xa, em liền dừng tập, chạy vào bóng râm phía sau sân trường ngồi chơi. Vừa ngồi hóng mát, em vừa yên chí rằng chắc chắn sẽ trở lại kịp khi thầy vừa trở về. Bởi như mọi hôm, khi nào thầy gần trở lại, lớp trưởng sẽ yêu cầu cả lớp đứng lại thành các hàng ngang. Đó như là một tín hiệu để em trở về hàng ngũ.
Tuy nhiên hôm đó, khi em đang say sưa nằm trong gió mát thì chợt cảm thấy có gì đó thật kì lạ. Đã khá lâu rồi, nhưng chưa nghe thấy hiệu lệnh tập hợp của lớp trưởng. Chẳng lẽ thầy lại đi lâu đến như vậy. Hơn nữa, tiếng hô, tiếng chạy ồn ã của cả lớp cũng im bặt, không gian yên tĩnh đến lạ lùng. Cảm giác khó hiểu, em vội rời khỏi bóng râm, chạy vòng về sân thể dục. Đến lúc đó, em nhận ra rằng, mình đã bị thầy phát hiện trốn phần khởi động rồi. Thì ra hôm nay, thầy để quên chìa khóa phòng dụng cụ trong cặp nên quay lại lấy. Khi trở về, vừa liếc qua thầy liền nhận ra thiếu mất năm bạn so với lúc điểm danh nên thầy đứng lại chờ đợi. Bốn bạn kia trở về rất nhanh và xin lỗi thầy, riêng em thì đến lúc này mới xuất hiện. Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của thầy, em hèn nhát mà cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí trong miệng “Em xin lỗi thầy”. Thế nhưng, thầy chẳng hề trả lời mà lướt qua em ra hiệu cho cả lớp tập hợp lại rồi bắt đầu tiết học như thường lệ. Tuy ngạc nhiên nhưng cả lớp vẫn hoạt động theo hướng dẫn của thầy. Chỉ riêng em đứng ở góc sân bóng lẻ loi như người bị thừa ra. Đứng im lặng nhìn các bạn tập ở trong sân. Lần đầu em nhận ra tiết học thể dục kia thì ra không chỉ có mệt mỏi và nóng bức, mà còn rất thú vị nữa. Và việc đứng trong bóng râm một mình lúc các bạn đang học như em luôn khát khao thì ra cũng là một cách tra tấn. Nó khiến em khó chịu và bứt rứt. Mấy lần em lên tiếng xin thầy vào lớp, nhưng thầy không trả lời, giả vờ như không nghe thấy. Suốt bốn mươi lăm phút thể dục hôm đó, em cảm giác dường như đã mấy thế kì trôi qua vậy. Cuối cùng, đến hết giờ, thầy giáo mới tiến về phía em, và nói:
- Em đã nhận ra lỗi sai của mình chưa?
- Em nhận ra rồi ạ. Em xin lỗi thầy, từ nay về sau em sẽ không bao giờ lười biếng và trốn học nữa. Nên thầy cho em vào học với các bạn thầy nhé? - Em vội vàng trả lời thầy.
Nhìn thái độ hối lỗi của em, cuối cùng trên gương mặt nghiêm nghị của thầy cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng. Thầy gật đầu:
- Ừ, tiết sau em hãy vào học cùng các bạn đi!
Câu nói ấy của thầy như một cơn gió mát thổi bay đi những mệt mỏi, muộn phiền trong em nãy giờ. Tiết thể dục sau đó là tiết học hay nhất mà em từng học, và cũng là giở thể dục mà em năng nổ nhất từ trước đến nay. Chính cách xử lí tinh tế của thầy đã khiến em nhận ra được niềm vui của việc học tập cùng bạn bè. Giúp em thay đổi được tính xấu trốn học.
Từ đó đến nay đã hơn hai năm trôi qua, nhưng sự việc lần đó em vẫn còn nhớ rõ. Bởi tuy là một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì, lại còn là về thói xấu của bản thân, nhưng nó đã thực sự giúp em thay đổi, trở thành một học sinh tốt, được thầy cô, bạn bè yêu quý.
3. Bài văn mẫu số 3
Dù thời gian đã trôi qua, nhưng em vẫn nhớ mãi một kỉ niệm không đẹp chút nào giữa em và cô Tâm. Chính sự kiện lần ấy đã khiến em hoàn toàn thay đổi, trở thành một sinh chăm ngoan, gương mẫu.
Chuyện xảy ra lúc em học lớp 3, và cô Tâm là cô giáo chủ nhiệm của em. Hồi ấy, em rất lười viết chính tả, cứ mỗi khi cô giao bài tập có viết chính tả là em lại ghét vô cùng. Đến một lần, trong kì nghỉ Tết, cô Tâm yêu cầu mỗi bạn chép một bài chính tả về chủ đề năm mới tự chọn. Thế nhưng vì ham chơi và cũng vì không thích viết, em đã bỏ quên phần bài tập này. Và tất nhiên, khi cô giáo thu bài em đã không có bài để nộp. Tuy nhiên em vẫn không nói với ai về chuyện này, giả vờ như mình đã nộp bài cho cô như các bạn. Cho đến tuần sau đó, cô giáo trả bài, cả lớp, mỗi em là không nhận được bài. Vậy là em đã đứng lên, hỏi cô rằng mình chưa nhận được vở. Cô Tâm đã rất ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của em cô hỏi lại:
- Em chắc chắn là mình đã nộp vở cho cô rồi chứ?
- Vâng, em đã nộp rồi ạ - Em trả lời bằng giọng chắc chắn.
Cô Tâm im lặng nhìn em một lúc lâu, rồi khẽ nói:
- Ừ, cô biết rồi, em ngồi xuống đi, để cô về nhà tìm lại.
Vậy là em ngồi xuống và bình tĩnh ngồi học như không có chuyện gì xảy ra. Thế nhưng, thời gian trôi đi, một ngày, hai ngày rồi ba ngày, em càng lúc lại càng bất an. Mỗi khi nhìn thấy cô Tâm, em lại bất giác tránh đi ánh mắt của cô. Bởi em cảm giác như cô hiểu hết mọi điều. Rồi một tuần trôi qua, cô Tâm vẫn chẳng nói gì cả. Sự dằn vặt trong em thì ngày càng lớn dần. Trong em lúc nào cũng lẫn lộn các dòng suy nghĩ: Cô đã phát hiện ra rồi ư? Mình nên làm gì đây? Nói thật với cô hay là lại nói dối tiếp nữa? Rồi chuyện gì sẽ xảy ra đây?... Thế là suốt hai ngày cuối tuần, em lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không thể tập trung làm gì được cả. Và rồi, sự ân hận đã vượt lên quá cao, cao hơn cả sự sợ hãi khi bị phát hiện mình nói dối. Sáng hôm sau, lớp em lại có tiết của cô Tâm. Suốt buổi học, em cứ thẩm thỏm, liên tục nhẩm lại những gì mình định nói. Cuối tiết, khi tiếng trống vang lên, cô Tâm rời khỏi lớp học, em cũng chạy vội theo phía sau, xin phép được nói chuyện với cô. Rồi cả em và cô cùng tiến vào phòng giáo viên. Trước ánh mắt nghiêm túc của cô, em lắp bắp thú nhận sự thật. Không hiểu sao, dù đã tập dượt trước ở nhà nhiều lần, nhưng bây giờ em lại nói ngắc ngứ như vậy. Tuy nhiên, cô Tâm vẫn im lặng lắng nghe em nói hết. Ánh mắt của cô cũng dần trở nên hiền dịu hơn. Cuối cùng cô bảo:
- Ngay từ hôm đó, cô đã biết là em nói dối cô rồi. Thế nhưng cô không nói ra, chính là để chờ ngày hôm nay, khi em thực sự nhận ra lỗi sai của mình và thành tâm muốn sửa chữa. Cô rất tự hào khi em đã dũng cảm thừa nhận lỗi sai của mình như thế này.
Nghe cô nói xong, khóe mắt em tự nhiên cay cay, rồi em òa khóc và ôm chầm lấy cô. Vừa khóc vừa xin lỗi cô rối rít. Còn cô, cũng hiền từ vòng tay ôm lấy em, xoa tóc em mà dỗ dành. Từ hôm đó, em học tập chăm chỉ và nghiêm túc hơn. dù gặp bài mình không thích cũng làm đầy đủ. Đặc biệt là em đã bỏ đi được tật nói dối của bản thân. Thế nên, em cảm ơn cô Tâm rất nhiều.
Kỉ niệm trên tuy là kỉ niệm không đẹp, nhưng nó có rất nhiều ý nghĩa đối với em. Vì vậy, dù dòng đời có cuốn xoay như thế nào, em sẽ không bao giờ quên sự kiện lần ấy, cùng ánh mắt, nụ cười dịu hiền như mẹ của cô Tâm.
4. Bài văn mẫu số 4
Hôm nay, nhân dịp cuối tuần, em cùng bạn đi chơi ở hiệu sách. Lúc đi ngang qua quầy hàng lưu niệm, nhìn thấy một cái lọ để bút bằng thủy tinh in hình chú gấu nhỏ, em lại bồi hồi nhớ về kỉ niệm khó quên với thầy Minh - người thầy giáo mà em yêu quý nhất.
Hồi đó em là một đứa trẻ rất hiếu động, khó mà ngồi yên được. Lúc nào em cũng muốn chạy nhảy khắp nơi. Cứ đến giờ ra chơi là em lại hưng phấn chạy khắp nơi trong lớp. Cho đến một hôm, do không cẩn thận, em vấp ngã, xô vào bàn giáo viên khiến các đồ vật trên bàn rơi rụng hết. Các sách vở thì không sao, nhưng chiếc lọ đựng bút của thầy Minh thì bị mẻ mất một góc. Lúc đó, em vô cùng sợ hãi, nên đã xếp đồ lại rồi trốn ra sân chơi. Đến lúc vào học, sau khi cho chúng em ngồi làm bài, thầy sắp xếp lại đồ đạc trên bàn và phát hiện vết mẻ ở trên lọ đựng bút. Ngay lập tức, thầy đã hỏi cả lớp rằng ai là người làm ra việc này. Giọng nói đanh thép và khuôn mặt nghiêm nghị của thầy khiến em vô cùng sợ hãi. Nên ngồi im lặng, không dám nói gì. Lúc này, thầy lại nói tiếp:
- Nếu không ai nhận lỗi, thầy sẽ phạt cả lớp.
Nghe thầy nói vậy, một số bạn bắt đầu xì xào nhìn về phía em. Chính các bạn ấy đã nhìn thấy em xô đổ chiếc bàn, nhưng vẫn chẳng ai mách thầy cả. Điều đó lại khiến em càng thêm hổ thẹn về mình. Cuối cùng, lấy hết can đảm, em đứng dậy, cúi đầu nhận lỗi:
- Thưa thầy, người làm hỏng lọ đựng bút là em ạ.
Nói xong, em đứng im lặng chờ sự phán xét đến từ thầy. Thế nhưng, chẳng có một hình phạt nào cả. Thầy Minh chỉ chăm chú nhìn em và gật đầu, bảo em ngồi xuống. Thầy bảo rằng, điều thầy muốn là người học sinh biết dũng cảm nhận ra lỗi sai của mình. Chứ chẳng muốn trách phạt ai cả. Từng lời nói, nét mặt của thầy lúc ấy đến bây giờ em vẫn nhớ rất rõ. Nó như một lời tha thứ đến từ vị quan tòa mà em hằng kính sợ
Từ hôm đó đến nay, em đã thay đổi rất nhiều. Không còn nghịch ngợm như trước nữa. Tất cả chính nhờ những lời giảng giải nhỏ nhẹ của thầy Minh ngày hôm đó.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------