Đề bài: Em hãy kể về một câu chuyện về các thiếu niên nghèo vượt khó mà em biết dưới dạng một bài văn ngắn.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Vào giữa tháng 9 vừa rồi, vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng. Em cùng cả lớp được cô giáo dẫn đến gặp gỡ, giao lưu cùng các bạn học sinh ở trường dân tộc nội trú.
Suốt tối trước khi đi, em háo hức và suy nghĩ đến không ngủ được. Vì từ trước đến giờ em mới chỉ được nghe chứ chưa từng được tiếp xúc với các bạn nhỏ ở vùng cao. Sáng hôm sau, em dậy sớm, sửa soạn và có mặt ở cổng trường từ 6 giờ sáng. Sau đó, chiếc xe dần lăn bánh, đưa chúng em đến với ngôi trường đã chờ đợi từ hôm qua. Nhìn qua cửa kính, những ngôi nhà khuất dần sau hàng cây xanh. Dần dần, thành phố ở lại phía sau lưng, trước mặt chúng em là những cánh đồng, những hàng cây, xanh mướt. Vậy là xe đã ra khỏi nội thành. Rồi xe bắt đầu leo lên dốc, đi vào một lối đi được cây xanh tỏa bóng mát rượi. Chợt em nhìn thấy thấp thoáng giữa những tán lá là mái ngói đỏ tươi. Đó chính là điểm đến của hôm nay.
Sau một quãng đường dài, xe dừng lại trước một cánh cổng, tấm biển Trường phổ thông dân tộc nội trú Chà Leo. Bước xuống xe, em ngỡ ngàng trước khung cảnh nơi đây. Bởi nó khác quá nhiều so với những ngôi trường mà em đã học, đã ghé thăm. Xung quanh ngôi trường là ruộng lúa, rừng cây xanh mướt, yên tĩnh không chút ồn ã của phố xá. Cả ngôi trường chỉ gồm ba tòa nhà cấp bốn, xếp thành hình chữ U hướng ra cổng. Tuy nhỏ bé, nhưng ngôi trường rất sạch sẽ và thoáng đãng. Ở giữa là sân chính, phần nền là đất được nén chặt tạo thành mặt phẳng, tạo chỗ cho học sinh vui chơi. Bước vào sân, ở đó có vài thầy cô và các bạn học sinh đang đón chào chúng em. Ai cũng tươi cười, rạng rỡ. Sự nhiệt tình ấy khiến em cảm thấy vô cùng vui vẻ và hạnh phúc.
Trong lúc các thầy cô trò chuyện cùng nhau, thì em và các bạn được dẫn đi tham quan trường học. Vừa đi, chúng em vừa được nghe những câu chuyện thú vị ở nơi đây. Thì ra, các bạn học sinh ở đây đều thuộc các dân tộc thiểu số. Suốt cả tuần, các bạn ở trường, đến cuối tuần sẽ về nhà, tranh thủ phụ giúp bố mẹ công việc đồng áng. Ở trường, các bạn có cùng thầy cô trồng thêm rau củ để cải thiện bữa ăn. Khi giới thiệu khu vườn với chúng em, em nhận thấy rõ sự tự hào của các cậu ấy. Rồi vào những lớp học, em ngạc nhiên trước sự đơn giản ấy. Trong lớp, chỉ có bàn ghế và bảng đen, cùng chiếc tủ cũ. Không có điều hòa, máy chiếu, micro… Tất cả khiến em vô cùng khâm phục những người học sinh nơi đây. Tuy hoàn cảnh khó khăn, nhưng họ vẫn kiên trì, chăm chỉ học tập.
Đến lúc trở về, không khí vô cùng bịn rịn. Tuy chỉ mới gặp nhau trong một buổi sáng, nhưng em đã vô cùng yêu quý mọi người và cảnh vật nơi đây. Trên đường trở về, em luôn mong rằng mình sẽ sớm được trở lại thăm những người bạn yêu quý ấy. Hy vọng rằng lúc đó, Vừ A Cháng đã thực hiện được ước mơ xây dựng ngôi trường trở nên khang trang, hiện đại hơn của mình.
2. Bài văn mẫu số 2
Tết Trung Thu vừa rồi, trường em đã tổ chức chương trình tại làng trẻ SOS của thành phố. Ở đó, em được gặp gỡ và tiếp xúc với nhiều bạn học sinh có hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn luôn tràn đầy niềm yêu đời, niềm tin vào cuộc sống.
Tối hôm đó, chưa đến 6 giờ tối, em đã cùng các bạn đến làng trẻ SOS để chuẩn bị cho bữa tiệc trung thu. Khi đến nơi, bàn ghế đã được xếp sẵn. Em và các bạn đội hậu cần chia nhau sắp xếp hoa quả, bánh kẹo lên bàn, rồi gói các phần quà vào từng chiếc túi nhỏ. Bận rộn vô cùng để kịp bắt đầu chương trình lúc 20 giờ. Chợt, có một tiếng nói vang lên:
- Mọi người có cần giúp gì không ạ?
Quay đầu nhìn lại, em thấy có năm bạn học sinh đang bẽn lẽn đứng ở phía sau nhìn chúng em. Chị phụ trách nhanh chóng gật đầu, thế là các bạn ấy cũng gia nhập ngay vào đội hậu cần. Thật ngạc nhiên, em thấy các cậu ấy làm nhanh quá. Những chiếc túi được buộc dây, xếp bìa, những chùm quả được cắt tỉa… tất cả thật đẹp và nhanh chóng. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của em, cậu bạn lớn nhất cười và bảo:
- Ngày thường, mình hay phụ mẹ làm việc, rồi ra làm ở quán cơm nên thạo việc này lắm.
Nhìn nụ cười của cậu ấy, em chợt chạnh lòng. Vì không có bố mẹ ở bên, cho nên những cô bé, cậu bé trạc tuổi em ấy đã phải sớm tự lo cho cuộc sống của mình. Ấy vậy, mà các cậu ấy vẫn yêu đời và vui vẻ, thật đáng ngưỡng mộ. Với sự giúp đỡ của các bạn nhỏ ở làng trẻ, chúng em hoàn thành nhanh chóng trước giờ bắt đầu chương trình.
Đúng 20 giờ, buổi phá cỗ bắt đầu. Khắp sân ngồi kín các bạn học sinh chúng em và các bạn nhỏ ở làng trẻ SOS. Trông ai cũng tươi vui, rạng rỡ. Đến cuối buổi lễ, đại diện của làng trẻ SOS lên phát biểu. Thật tình cờ, đó chính là cậu bạn lúc nãy đã giúp em gói quà. Cầm mic trên tay, cậu ấy nghẹn ngào phát biểu:
- Em thay mặt tất cả các anh chị em ở đây cảm ơn các thầy cô và các bạn đã tổ chức cho chúng em một đêm hội trung thu vui vẻ như thế này. Thật sự thì nếu không có mọi người, chúng em sẽ khó có một buổi tối ý nghĩa như thế này, vì không có đủ điều kiện kinh tế. mà bố mẹ thì…
Nói đến đó, cậu ấy dừng lại vì quá xúc động. Chúng em ở dưới cũng nghẹn ngào. Lấy dũng khí, em chạy lên bục và ôm chầm lấy cậu ấy. Rồi nói tiếp: “ Không sao cả, chúng ta là một gia đình với nhau mà, các cậu còn có má, có anh chị em và có chúng tớ. Đúng không?”. Sau đó, chúng em dẫn nhau rời khỏi sân khấu, ngồi xuống ghế mà lòng ấm áp khó tả.
Tối hôm đó, đã muộn mà em vẫn trằn trọc khó ngủ. Bởi càng nghĩ về những cô bé, cậu bé ở làng trẻ SOS em lại càng yêu quý, xót xa cho những số phận ấy. Đồng thời lại càng ngưỡng mộ nghị lực phi thường, vượt qua khó khăn để trở thành những con người có ích. Chẳng ai trong các bạn ấy ủ dột hay chán chường, ai cũng hào hứng khi nói về ước mơ của mình. Và trong các cậu ấy, ai cũng học hành chăm chỉ. Không phải ai cũng là học sinh giỏi xuất sắc, nhưng ai cũng ngoan ngoãn, thật thà. Điều đó thật là đáng quý.
Sau lần gặp gỡ đó, em càng có thêm động lực để cố gắng học tập hơn, và trở thành một người con ngoan. Để xứng đáng với sự quan tâm, yêu thương của bố mẹ và thầy cô.
3. Bài văn mẫu số 3
Đầu tháng 12, trường chúng em tổ chức một chuyến đi giao lưu với một trường THCS ở vùng cao. Đó là ngôi trường của các bạn học sinh ở vùng núi, còn nhiều khó khăn. Nhờ chuyến đi đó, mà em được gặp, được làm quen với những tấm gương sáng biết vượt qua khó khăn để vươn lên trong học tập.
Sáng hôm đó, em và các bạn tập hợp từ sớm ở trước cổng trường. Sau gần hai giờ di chuyển gập ghềnh, cuối cùng chúng em cũng đến nơi. Khi đặt chân xuống ngôi trường đó, em đã vô cùng bất ngờ. Bởi ngôi trường này khác những gì em vẫn thường nghĩ. Ở đây thực sự rất lạnh, nó lạnh hơn rất nhiều so với nội thành Hà Nội. Từng cơn gió buốt rít qua bên tai khiến em co rúm hết cả người lại. Xung quanh trường là rất nhiều cây cối, bao bọc cả khu lại, khiến nơi đây cô đơn đến lạ lùng. Để đi đến khu chợ, sinh hoạt thì phải di chuyển ít nhất là ba mươi phút chạy xe máy. Chính vì thế, trong tuần các học sinh và thầy cô sẽ ở lại trong trường, đến cuối tuần mới trở về cùng gia đình. Một nơi cô đơn và lạnh giá như thế này, chính là nơi hơn một trăm thầy trò đang cùng nhau học tập, kiên trì. Điều đó khiến em vô cùng khâm phục. Tiến vào trường học, chúng em được vào một căn phòng lớn, ấm áp, ở đó, một nhóm các bạn học sinh đã chờ sẵn. Các bạn ấy đại diện cho trường cùng chúng em giao lưu, chia sẻ. Em ngồi cạnh một bạn nữ người dân tộc trông rất cao và khỏe mạnh. Đúng lúc em đang ngập ngừng chưa biết chào hỏi như thế nào thì bạn ấy đã bắt chuyện trước. Em thực sự rất bất ngờ trước khả năng nói tiếng phổ thông của bạn ấy, nó không khác gì chúng em cả. Sau một hồi, em mới biết được, bạn ấy nói tiếng Anh cũng siêu giỏi. Thật là quá tuyệt vời, một lúc cậu ấy phải học cả hai ngôn ngữ khác so với ngôn ngữ bản xứ. Vậy mà loại nào bạn ấy cũng giỏi. Điều đó khiến em cảm thấy rất ngại ngùng về bản thân. Nhưng chẳng để em suy nghĩ nhiều, Mi Lan - bạn nữ vừa quen ấy đã dẫn em đi tham quan trường. Bạn ấy dẫn em đến các phòng học, khu nội trú, sân thể thao. Em nhận thấy rằng, tuy có phần nhỏ và đơn sơ hơn các ngôi trường ở thành phố, nhưng ở đây trường học được dọn dẹp rất ngăn nắp và sạch sẽ. Đặc biệt, em rất yêu thích vườn rau trái do các bạn học sinh và thầy cô nơi đây chăm sóc. Vườn rau xanh mướt, lung linh dưới ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông. Đứng im đón làn gió mang hơi thở của núi rừng, lặng nghe tiếng chim kêu trên vòm lá. Em thực sự cảm thấy đây chính thiên đường trên mặt đất. Và em đã hiểu được tại sao các bậc hiền phu ngày xưa sẵn sàng rời bỏ chốn kinh đô xa hoa để về ẩn cư nơi thế ngoại đào viên như thế này. Và những bạn học sinh ở đây, chính là những sĩ tử đang ngày ngày rèn luyện, đối đầu với những khó khăn thử thách để chờ một ngày vượt vũ môn - cá chép hóa rồng. Em có niềm tin rất mãnh liệt ở điều đó, bởi sự thông minh và hiếu học bất chấp mọi gian khổ của các bạn học sinh nơi đây.
Mãi đến lúc trở về nhà, em vẫn không thể quên được những gì mình được nghe, được nhìn thấy trong chuyến đi vừa rồi. Nhờ các bạn ấy, mà em có thêm quyết tâm học tập, rèn luyện chăm chỉ hơn. Quyết không phụ sự tin tưởng, yêu thương của thầy cô, bố mẹ.
4. Bài văn mẫu số 4
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những ngày cuối năm lại về. Người người nhà nhà tranh thủ dọn dẹp, sắm sửa đón một năm mới sắp đến. Dù vậy, mọi người đều cùng nhau hướng về một ngôi nhà lớn ngoại ô thành phố, đó là làng trẻ mồ côi SOS.
Em và các anh chị được đến ngôi nhà lớn ấy vào một chiều chủ nhật cuối đông. Khi đó, đoàn thanh niên đang sắp xếp lại những gói quà, trang phục để gửi đến cho các bạn nhỏ ở làng. Thấy vậy, em liền xin được góp sức mình, cùng các anh chị đóng quà. Vậy nên, em đã may mắn được tham gia vào chuyến đi ý nghĩa đó. Đến khoảng bốn giờ chiều, đoàn có mặt tại ngôi làng SOS. Em cùng các anh chị chuyển các hộp quà vào bên trong. Chỉ một lát sau, những bạn trẻ ở bên trong đi ra nhận quà, không quên cảm ơn mọi người liên tục. Em cảm nhận được rõ niềm vui và hạnh phúc của các bạn ấy khi được nhận những món quà này. Xong xuôi, chúng em ngồi lại trò chuyện và tâm sự với các bạn ấy chứ chưa vội về ngay. Sau một hồi nói chuyện, em hiểu thêm được rất nhiều điều. Những bạn nhỏ ở đây đều là những đứa trẻ không có cha mẹ, được các má ở đây nuôi như con. Vì thế, các bạn ấy đều là anh chị em của nhau. Tuy không cùng máu mủ nhưng còn thân hơn ruột thịt. Vì cả nhà duy trì sinh hoạt nhờ vào sự ủng hộ của mọi người và tiền đi làm công của các má, các anh chị lớn. Nên cuộc sống còn nhiều phần khó khăn. Mọi tiêu dùng phải suy nghĩ cẩn thận. Hầu như các áo quần, sách, cặp, giày… các bạn ấy đều chia sẻ, sử dụng chung với nhau. Hiếm khi được mua món đồ mới dùng riêng. Hằng ngày, ngoài giờ học, các bạn ấy làm các công việc nhà phụ má, chăm các em nhỏ hơn, trồng rau nuôi gà cải thiện đời sống… Vô cùng bận rộn. Ấy thế mà bạn nào cũng học hành chăm chỉ, có thành tích tốt và ngoan ngoãn. Có một số bạn còn đạt giải cao trong các kì thi cấp tỉnh nữa. Càng nghe kể em càng thêm khâm phục các bạn ấy. Đồng thời cảm thấy xấu hổ vì sự lười biếng, ỉ lại của bản thân trong thời gian qua.
Hôm đó, sau khi trở về nhà, em đã quyết tâm thay đổi mình. Em quyết tâm học tập nghiêm túc chăm chỉ hơn, và dành thời gian phụ giúp bố mẹ công việc gia đình. Để ngày càng hoàn thiện bản thân mình hơn nữa.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------