Đề bài: Em hãy lập dàn ý cho bài văn kể về một lần em mắc lỗi với người nào đó.
Gợi ý làm bài:
1. Dàn ý số 1
a. Mở bài:
- Dẫn dắt và giới thiệu kỉ niệm về một lần em mắc lỗi.
- Gợi ý: Nhịp thời gian trôi đi, mọi thứ dần trở thành những kỉ niệm, góp phần làm nên quá khứ của mỗi người, làm động lực thúc đẩy cho hiện tại và tương lai. Những sự việc qua đi, để lại trong ta nhiều ấn tượng khó phai, là những bài học quý giá trong hành trình sống. Trong đó, kỉ niệm về một lần mắc lỗi với mẹ - nói dối mẹ khiến em còn nhớ mãi.
b. Thân bài:
- Hoàn cảnh:
- Kì nghỉ hè bắt đầu, em cũng các bạn cùng trang lứa được nghỉ ở nhà để thư giãn và chuẩn bị cho một năm học mới.
- Nghe lời cô giáo, khi nghỉ ở nhà bên cạnh việc học thì em còn giúp bố mẹ làm công việc nhà đơn giản.
- Diễn biến:
- Buổi sáng hôm ấy, trước khi đi làm mẹ dặn em dọn dẹp nhà cửa và em vui vẻ nhận lời.
- Em chăm chỉ lau chùi thật sạch sẽ từng ngóc ngách, sắp xếp lại các đồ vật trong nhà cho ngăn nắp.
- Bàn tay em bỗng dừng lại, ánh mắt sáng lên khi thấy một chiếc bình hoa rất đẹp. Chiếc bình không to lắm, trông có vẻ khá cũ nhưng được mẹ cất khá kĩ càng, chiếc bình sáng lên một màu lấp lánh với những hoa văn chạm trổ rất tinh tế. Em nghĩ đây là lọ hoa rất có ý nghĩa với mẹ, có lẽ mẹ coi đó như sự gắn bó của một kỉ niệm nào đó, lưu giữ lại trong tâm trí nên mẹ rất hiếm khi dùng đến lọ hoa này.
- Em cầm lên ngắm nghía say sưa, mường tựa ra những kỉ niệm đã gắn bó với mẹ. Đó có thể là quà mà bà ngoại tặng mẹ chăng hay là chiếc bình hoa thời con gái mẹ thích. Đang miên man trong dòng suy tưởng thì bỗng nhiên một âm thanh lớn dội đến, em giật bắn mình và đánh rơi chiếc lọ hoa.
- Trước mặt em bây giờ là một đống thủy tinh vỡ vụn, em rất hoảng sợ và không biết phải làm sao. Bàn tay run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lấy lại bĩnh tĩnh, hót đống đổ nát. Xong việc, em nghĩ cách che giấu tội lỗi, em quyết định sẽ nói dối mẹ.
- Khi mẹ đi làm về, em tươi cười chạy ra, hỏi han, lấy nước cho mẹ uống. Những hành động nhiệt tình hơn cả mọi ngày. Với khuôn mặt ngây thơ và vô tội, em nói với mẹ là con mèo chạy qua làm vỡ chiếc lọ hoa, như không có chuyện gì liên quan đến mình.
- Khuôn mặt mẹ biến sắc, từ sự sửng sốt, bất ngờ rồi đến buồn rầu. Mẹ không nói câu gì, lặng lẽ đi vào trong phòng.
- Em bỗng thấy ái ngại, băn khoăn, suy nghĩ và buồn về những hành động, những suy nghĩ đã làm mẹ phiền lòng.
- Sau cuộc đấu tranh nội tâm gay gắt, em quyết định sẽ đi xin lỗi mẹ.
- Kết thúc:
- Buổi tối, em lấy hết can đảm xin lỗi mẹ.
- Thì ra mẹ biết rằng em đã nói dối vì con mèo nhà mình mất đã được một tháng nay, chỉ là con vô tâm không biết.
- Mẹ âu yếm ôm em vào lòng, kể về những câu chuyện ý nghĩa, đong đầy kỉ niệm cùng chiếc lọ hoa nhỏ kia.
- Nhưng mẹ chấp nhận tha lỗi cho em, đó là một bài học quý giá về lòng trung thực và sự khoan dung, độ lượng với mỗi người.
c. Kết bài:
- Nêu suy nghĩ về kỉ niệm đó.
- Một hay nhiều lần mắc lỗi là điều không tránh khỏi trong cuộc sống mỗi người. Song điều quan trọng là ta hãy biết nhận lỗi và rút ra những bài học sâu sắc, để cuộc sống thêm ý nghĩa.
2. Dàn ý số 2
a. Mở bài:
- Hôm nay trời mưa to, nhìn cơn mưa tầm tã ngoài kia, em lại nhớ về một kỉ niệm hồi còn nhỏ.
- Kỉ niệm đó là một lần em không nghe lời mẹ dặn nên phải chịu hậu quả đáng buồn, khiến em nhớ mãi đến tận bây giờ.
b. Thân bài:
- Hoàn cảnh:
- Hôm đó là một ngày mùa hè, em được nghỉ hè ở nhà
- Suốt mấy ngày hôm đó trời oi nóng, thường có mưa rào vào chiều tối rất mát
- Chiều nào trước khi đi làm, mẹ cũng dặn em không được ra tắm mưa như những bạn khác, vì từ nhỏ em đã yếu ớt, dễ bị bệnh
- Tuy nhiên, không cưỡng lại được sự thích thú khi được tắm mưa mát lạnh cùng các bạn, em đã làm trái lời mẹ.
- Diễn biến:
- Chiều hôm đó, khi đang ngồi chơi trên sân thì trời đổi gió, bất ngờ có cơn mưa rào ập xuống
- Các bạn nhỏ ùa ra chơi dưới mưa, trông rất vui vẻ
- Thấy vậy, em mang theo một chiếc ô nhỏ rồi chạy ra chơi cùng các bạn
- Chúng em nhảy lên các vũng nước, rượt đuổi dưới mưa, cười đùa vô cùng vui vẻ dưới dòng nước mát lành
- Vì thế, em không để ý rằng mình đã bị ướt hết
- Một lát sau mưa tạnh, em vội vàng trở về nhà, tắm rửa thay áo quần để mẹ không nhận ra mình đã đi tắm mưa
- Em đã thành công dấu mẹ, nhưng tối đó, em lại bị sốt cao
- Mẹ vô cùng lo lắng, suốt đêm không ngủ ngồi chăm sóc em
- Nhìn mẹ như vậy, em cảm thấy vô cùng khổ sở, chỉ vì ham chơi không nghe lời mẹ nên mọi chuyện mới trở nên như thế này
- Vậy nên, em quyết định thú nhận mọi chuyện với mẹ.
- Kết quả:
- Sau khi nghe em trình bày, mẹ không hề trách mắng mà ôn tồn giảng giải cho em hiểu được sai lầm lần này
- Thái độ của mẹ khiến em rất hạnh phúc và càng thêm hối lỗi về sai lầm của mình.
c. Kết bài:
- Sau lần đó, em trở nên ngoan ngoãn, và vâng lời cha mẹ. Không ham chơi mà quên lời mẹ dặn nữa
- Sự kiện lần đó trở thành một kỉ niệm làm em nhớ mãi, cứ mỗi khi trời mưa là lại xôn xao hiện về.
3. Dàn ý số 3
a. Mở bài:
- Hôm nay là thứ 7, em ngồi đọc lại nhật kí trên bàn, và nhìn thấy một bản kiểm điểm đã cũ đi, được chính em viết từ 5 năm trước, với nét chữ xiên xẹo, lổ đổ.
- Tự nhiên, những kí ức về lần phạm lỗi khiến em phải viết bản kiểm điểm đó lại ùa về.
b. Thân bài:
- Hồi đó em là học sinh lớp 1, rất lười làm bài tập về nhà. Những lần làm bài tập như là một hình phạt vậy
- Tối hôm đó, tivi có chương trình hoạt hình rất hay, mà bài tập viết thì rất dài
- Để không phải làm bài, em đã nói dối với mẹ là hôm nay cô giáo không giao bài tập về nhà
- Mẹ tin lời em, và để em ra ngồi xem tivi ở phòng khách
- Hôm sau đi học, cả lớp chỉ có mỗi em là không làm bài tập về nhà nên bị cô giáo cho một điểm 0 ở trong vở
- Hôm đó, em trở về nhà trong tâm trạng chán chường và tìm cách giấu cuốn vở chính tả đi, dù mẹ hỏi gì thì cũng không nói ra sự thật
- Tuy nhiên, sự khác thường của em đã bị mẹ phát hiện, bởi cô giáo đã gọi điện cho mẹ và nhắn nhủ mẹ quan sát em làm bài tập về nhà
- Sau khi em dấu cuốn vở vào góc sâu nhất của giá sách, quay lưng lại thì thấy mẹ đã đứng ở cửa tự lúc nào
- Giây phút đó, em vô cùng sợ hãi và hoảng hốt, đến đứng im như trời trồng mà không biết phải làm gì
- Cứ ngỡ mẹ sẽ nổi giận, nhưng mẹ chỉ im lặng, nhìn em bằng ánh mắt thất vọng rồi quay đi
- Từ hôm đó, mẹ chẳng nói gì với em cả, chỉ nhìn em bằng ánh mắt buồn rầu khi con mình lại nói dối bố mẹ
- Suốt mấy ngày đó, em luôn trong trạng thái buồn bã và hối hận vì hành động sai lầm của mình
- Cuối cùng, em lấy hết can đảm, viết một bản kiểm điểm thật dài bằng những chữ cái cong vẹo, ngây ngô của đứa học sinh lớp 1.
- Sau đó, đem đến đưa cho mẹ, thú thật những gì đã trải qua, và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa
- Mẹ mỉm cười tha thứ cho em và ôm em vào lòng.
c. Kết bài:
- Lần phạm phải lỗi lầm ấy đã cách đây rất lâu nhưng em vẫn nhớ rất rõ
- Chính bài học lần đó và sự bao dung của mẹ đã giúp em trở thành người HS trung thực được thầy cô, bè bạn yêu quý như ngày hôm nay.
4. Dàn ý số 4
a. Mở bài:
- Tuổi thơ mỗi người ai cũng có nhiều kỉ niệm đáng nhớ
- Nhưng em nhớ nhất là một lần đã phạm lỗi hồi lớp 2, khiến mẹ phải buồn lòng.
b. Thân bài:
- Hoàn cảnh diễn ra sự việc:
- Hôm đó, là ngày thứ 2, theo thường lệ em sẽ phải đến trường để học tập
- Nhưng do lười biếng, không muốn đi học nên em đã giả vờ đau bụng để xin mẹ nghỉ học
- Diễn biến sự việc:
- Khi bước vào phòng thấy em nằm ôm bụng, mẹ đã rất lo lắng. Vội chạy lại xoa bụng cho em.
- Thấy em mãi vẫn âm ỉ đau, mẹ ra ngoài gọi điện cho cô giáo xin nghỉ
- Em nằm trên giường vô cùng sung sướng, nghĩ đến đã đánh lừa được mẹ mà nằm cười khúc khích ở trong chăn
- Một lát sau, mẹ trở lại, mang theo bát cháo nóng, dặn em ăn đi rồi nằm nghỉ ở nhà để mẹ đi làm
- Em vui vẻ chào mẹ rồi nằm xuống chờ mẹ ra khỏi nhà
- Sau khi xác nhận mẹ đã đi làm, em liền bật tung chăn ra, ngồi chơi ở trong phòng khách
- Vừa xem ti vi, em vừa ăn kẹo, bánh rất sung sướng
- Chợt, nghe thấy tiếng mở cửa, em sững sờ nhìn lại, thì thấy mẹ mang theo một túi thuốc đang đứng ở cửa. Thì ra mẹ đã xin nghỉ làm, đi mua thuốc rồi về nhà chăm em ngay
- Thấy em ngồi chơi như vậy, mẹ hiểu ra ngay, thế nhưng mẹ chẳng nói gì mà im lặng đi thẳng vào phòng ngủ
- Một mình ngồi ở phòng khách, dù không bị mẹ trách mắng nhưng em chẳng thấy dễ chịu chút nào
- Sự hối lỗi, đau khổ trào dâng lên khi em nghĩ về ánh mắt thất vọng của mẹ
- Thế là lấy hết can đảm, em chạy vào phòng để xin lỗi mẹ.
- Kết quả:
- Em rón rén đi vào thấy mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt như ngủ, nhưng em biết mẹ vẫn đang thức
- Em nằm xuống cạnh mẹ, ôm lấy mẹ và xin lỗi
- Một lát sau, mẹ nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt tóc em và tha thứ cho em
- Mẹ còn dặn dò em rằng từ nay về sau không được nói dối nữa, phải chăm chỉ học tập. Em dạ một tiếng thật to rồi ôm chặt lấy mẹ, cười khúc khích.
c. Kết bài:
- Kỉ niệm lần đó tuy không phải kỉ niệm đẹp nhưng em vẫn sẽ nhớ mãi
- Vì nhờ lần mắc lỗi đó mà em rút ra được bài học lớn, và thay đổi bản thân mình.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------