Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy kể về cuộc sống hạnh phúc của gia đình em.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Gia đình là cái nôi cuộc sống của mỗi người, được sống dưới mái ấm gia đình là điều tuyệt vời nhất đối với chúng em. Hôm nay là buổi tối chủ nhật, chị gái em đi học ở tận trên Hà Nội được nghỉ nên về nhà. Cả nhà em lại có dịp quây quần bên nhau cùng ăn cơm và trò chuyện. Đã lâu lắm rồi hôm nay em mới thấy không khí gia đình ấm áp và yêu thương đến vậy.
Gia đình em gồm năm thành viên: bố em, mẹ em, chị gái, em và một đưa em trai. Bố mẹ em làm nông nghiệp nên rất bận rộn, chị gái em thì học trên Hà Nội nên rất ít khi cả nhà cùng nhau ăn uống, trò chuyện như ngày hôm nay. Bố mẹ em tuy vất vả, từ sáng sớm đến đêm tối mới từ cánh đồng trở về nhà nhưng bố mẹ rất tâm lý. Hễ khi nào rảnh là lại ngồi trò chuyện cùng các con. Hôm nay, khi chị cả vừa nấu xong đồ ăn thì em ngay lập tức đi dọn mâm bát để chuẩn bị ăn cơm. Em trai em cũng lăng xăng chạy ra chạy vào. Nhìn đồ ăn chị cả nấu thật là đẹp mắt. Nào là món đậu rán vàng ươm có lót mấy cọng rau sống màu xanh thật nổi bật. Nào là món cánh gà chiên xù, từng chiếc cánh gà to được xếp đối xứng nhau trong chiếc đĩa tròn. Lại còn có cả đĩa rau cải luộc xanh mướt và bát dưa cà quen thuộc. Cả mâm cơm thơm phức và hấp dẫn đã sẵn sàng chỉ còn đợi bố em tắm xong là ăn thôi. Em trai em thích chí cứ chốc chốc lại chạy đi giục bố tắm nhanh để vào ăn cơm.
Cả nhà vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Bố em nhâm nhi chén rượu nếp và gật đầu tấm tắc khen chị gái em nấu ăn rất ngon. Mẹ em thì nhìn chúng em ăn ngon lành, ánh mắt mẹ long lanh niềm vui. Chúng em thì vừa ăn vừa gật gù. Em trai em còn nói: “Giá mà ngày nào cũng được chị cả nấu cho ăn ngon thế này thì thích quá”. Cả nhà được phen cười rộn ràng. Tiếng xé thịt, tiếng nhai tóp tép, tiếng bát đũa leng keng, tiếng cười, tiếng nói, tất cả tạo nên một bản nhạc gia đình sống động.
Bữa cơm kết thúc. Em nhận nhiệm vụ dọn dẹp và rửa bát. Còn chị gái em nhanh tay pha ấm nước chè nóng để cả nhà uống. Những chiếc chén trắng tinh nằm gọn gàng trên bàn như những chú cò đang nằm ngủ. Công việc dọn dẹp đã xong xuôi. Cả nhà ngồi ở phòng khách nghe bố kể chuyện đi làm ngoài đồng ruộng cùng các cô chú. Dưới ánh sáng của ngọn đèn com pad, khuôn mặt bố gầy và sạm đi nhiều nhưng nụ cười và sự lạc quan thì luôn tràn đầy. Mẹ thì ngồi khâu lại những bộ quần áo bị sứt chỉ, nhìn bàn tay mẹ thoăn thoắt đưa đi đưa lại thật là vui mắt. Chị gái em thì nghiêng đầu chải tóc, mái tóc của chị dài và đen mượt lắm, ai nhìn thấy cũng phải trầm trồ. Khuôn mặt chị trái xoan, giống hệt như khuôn mặt của mẹ, nhìn chị xinh gái lắm. Em tự hứa sẽ không cắt tóc để nuôi mái tóc dài đẹp giống như chị. Bố em nhấp ngụm nước chè nóng rồi quay sang bàn việc với mẹ, bố mẹ dự tính sang năm sẽ mua thêm một chiếc xe máy mới để cho chị gái em đi học, còn chúng em sẽ được mua xe đạp mới. Nghe đến đây ba chị em nhà em cùng nhau reo lên, chạy đến ôm chầm lấy bố, thơm lên má bố rối rít. Rồi lại chạy sang ôm chặt lấy mẹ, cảm giác thật là vui, thế là sang năm ba chị em sẽ có xe mới để đi học. Dưới làn khói của ấm nước chè, khuôn mặt bố em rạng rỡ, đôi mắt sáng lên niềm vui.
Cả nhà cùng nhau ăn trái cây. Sau đó chúng em bảo nhau đi học bài để chuẩn bị bài cho tuần mới, chị em thì thu dọn đồ đạc để sáng mai lên Hà Nội. Mẹ em và bố em đi nghỉ, kết thúc một ngày làm việc. Nhìn bố mẹ chìm vào giấc ngủ, rồi nhìn từng nét chữ trong trang vở trắng tinh em tự hứa sẽ học thật tốt để mai sau thành đạt, giúp đỡ bố mẹ thật nhiều. Em đi ngủ, mà tiếng cười nói rộn ràng của cả nhà vẫn vang mãi bên tai.
Em ước sao nhà mình mãi luôn đầm ấm và vui vẻ như vậy. Những buổi sum họp gia đình thật là đáng quý, đáng yêu thương biết bao nhiêu. Em rất yêu gia đình của em.
2. Bài văn mẫu số 2
Ngoài trời lại lạnh buốt, đường sá càng thưa người đi lại. Trời cũng đang dần tối lại. Trong nhà, mẹ mình đang chuẩn bị cơm nước, còn mình thì đang giúp mẹ dọn bữa cơm chiều.
Chỉ mấy phút sau, hai mẹ con mình đã chuẩn bị xong chu tất bữa cơm. Mẹ mình bảo: “Con mời ông bà và bố vào xơi cơm”. Cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm thật đầm ấm. Mùi thức ăn thơm phức làm cho ai cũng thấy đói bụng. Những món ăn mà cả nhà thích nhất đã được bày sẵn lên bàn nhờ tài nấu nướng khéo léo của mẹ. Vừa ngồi vào bàn, bố mình vừa nói nửa đùa nửa thật với mẹ mình: “Hôm nay, em nấu thứ gì mà chưa ăn đã ngon rồi! Chắc là thịt nướng, cá chiên, bò xào trứng rán phải không? Không khéo lại thiếu cơm đấy!”. Mẹ nhìn bố tủm tỉm cười nói nhỏ: “Chỉ khéo nịnh vợ!”
Thằng cu Tí ăn muỗng không rành còn bày đặt dùng đũa, cơm dính tùm lum lên má lên cằm. Vừa ăn, nó vừa tíu tít kể chuyện ở nhà trẻ: “Hôm nay, nhiều bạn tè cả ra quần, chỉ có con là không!”. Nó nói làm cả nhà được một trận cười vỡ bụng. Vì quá tức cười nên mình đã bị sặc phải bỏ vội chén cơm chạy ra ngoài. Vừa mới quay trở lại, cu Tí đã trêu: “Ăn từ từ thôi chị Hai! Ở lớp em, bạn nào ăn ngốn, bị nghẹn là cô giáo phạt đấy!”. Nó nói tỉnh queo, làm cho cả ông bà và bố mẹ mình cười, chảy cả nước mắt. Thấy vậy, nó cũng cười theo, rồi thản nhiên nói tiếp: “Con mà làm cô giáo là con phạt cả nhà đấy!”
Cô giáo dặn rồi, khi ăn cơm không được cười nói nhiều”. Lần này thì ông mình không nhịn được nữa, ôm bụng cười. Rồi ông xoa đầu cu Tí, khen nó giỏi: “Lớn lên, cháu ông đi diễn hài chắc là sẽ giỏi lắm đây”. Cu Tí chỉ nhìn ông mỉm rồi cười.
Buổi cơm chiều thật vui vẻ và đầm ấm. Tiết trời tuy lạnh nhưng mình vẫn cảm thấy ấm lòng, bởi không khí gia đình lúc nào cũng hòa thuận, yên vui, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười hạnh phúc.
3. Bài văn mẫu số 3
Vào mỗi ngày cuối tuần khi chị gái em đi học xa trở về, nhà em lại quây quần đông đủ. Trong căn nhà nhỏ xinh rộn ràng tiếng cười vui vẻ. Buổi tối khi bố mẹ đi làm về, cả nhà cùng nhau sum họp đầm ấm. Đây cũng là lúc em cảm thấy hạnh phúc nhất.
Từ buổi chiều mẹ đã đi chợ mua những thức ăn ngon. Em giúp mẹ nhặt rau, vo gạo. Rau sạch được hái từ vườn nhà, thịt được mẹ mua ở nhà cô Thắm đầu làng trông rất tươi ngon. Mẹ bật bếp xào nấu thức ăn, mùi thơm ngào ngạt thật hấp dẫn. Bố và chị gái cùng mổ gà, em trai đi hái đỗ. Tất cả đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người cùng nhau làm việc vui vẻ. Những tiếng nói, tiếng cười vang lên rộn ràng cả gian bếp nhỏ.
Màn đêm dần buông xuống, tiếng ếch kêu ồm ộp, tiếng dế du dương tạo thành một bản hòa ca mùa hè. Cơm nấu xong, mẹ sai em trải chiếu giữa nhà, chị gái bê mâm cơm. Cả nhà ngồi quây quần quanh mâm cơm, ai cũng khen những món ăn mẹ nấu. Chúng không chỉ đẹp mắt mà lại còn thơm ngon. Vừa ăn cơm mọi người trong gia đình vừa cùng nhau nói chuyện vui vẻ. Bố hỏi chị về tình hình học tập ở trường, nhắc nhở em và em trai học hành chăm chỉ hơn. Mẹ thì lúc nào cũng chu đáo, dịu dàng. Mẹ nhắc nhở ba chị em phải ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe. Gió ngoài vườn thổi vào mang theo mùi hương hoa trong vườn nhẹ nhàng, khoan khoái. Thỉnh thoảng em út lại nói mấy câu trẻ con ngộ nghĩnh khiến cả nhà cười vui vẻ. Những giây phút đó thật hạnh phúc!
Sau bữa cơm, mẹ chỉ huy mấy chị em cất dọn, rửa bát. Ai cũng hoàn thành tốt công việc của mình. Mẹ mang lên một đĩa dưa hấu được cắt tỉa đẹp mắt. Mọi người lại tiếp tục những câu chuyện còn dang dở. Ngoài cửa sổ, ánh trăng tròn sáng vằng vặc trên cao như mỉm cười cùng hạnh phúc của gia đình nhỏ.
Mỗi ngày trôi qua em đều mong đến cuối tuần để cả gia đình lại được sum họp đông đủ. Không khí ấm cúng, vui vẻ trong căn nhà sẽ mãi khắc sâu trong tâm trí em.
4. Bài văn mẫu số 4
Ba tôi công tác xa nhà mấy chục cây số, một tuần mới về một lần. Cho nên tối thứ bảy là tối gia đình tôi sum họp đông vui nhất.
Cơm nước xong xuôi, mọi người mới quây quần trong gian phòng khách nhỏ bé và ấm cúng. Ánh đèn nê-ông tỏa ánh sáng xanh dịu. Mấy lẵng hoa bằng nhựa sáng rực lên trông y như hoa thật. Chiếc tủ li bằng gỗ cẩm lai được đánh véc-ni láng bóng như mặt gương soi, nổi bật những đường vân như những nét hoa văn kỳ ảo. Phía trên, là chiếc ti vi màu mười chín inh được phủ bằng một tấm lụa xanh rêu. Đồ đạc trong phòng được xếp đặt thật gọn gàng, ngăn nắp.
Ba tôi bồng bé Thảo Ngọc vào lòng âu yếm hôn lên tóc, lên má bé. Ngọc ôm lấy cổ ba nũng nịu: “Ba! Ba có nhớ con không?”. Ba cầm bàn tay nhỏ bé của bé áp lên má mình vuốt vuốt rồi nhỏ nhẹ với bé: “Ba nhớ con nhiều nhất đấy!”. Rồi ba hỏi lại bé: “Thế Ngọc có thương ba không?”. Thảo Ngọc cười nhe hàm răng nhỏ xíu trông thật dễ thương. Bàn tay vào chiếc cằm vừa mới cạo của ba và nói lớn: “Con thương ba nhất nhà này! Thương mẹ nhất nhà này! Và cả chị hai nữa! Con thương cả nhà như nhau! Bằng thế này này!”. Bé đưa ba ngón tay lên, đưa qua đưa lại như chứng tỏ điều mình nói là đúng, là sự thật. Lúc này, mẹ đang đọc báo, tôi đang chơi đàn. Cả tôi và mẹ đều phải phì cười vì vẻ đáng yêu của bé.
Đúng tám giờ, tôi bật vô tuyến để xem tiết mục “Ngôi nhà tuổi thơ”. Tối nay có chương trình văn nghệ của các trường mẫu giáo rất hay. Bé Ngọc vừa xem vừa vỗ tay hát theo. Ba khen hát hay, bé cười tít mắt. Càng hát, bé càng rướn giọng to lên, đầu lắc qua lắc lại theo nhịp đàn. Đôi bím tóc thắt nơ hồng ngoe nguẩy như đuôi chú cún con trông thật ngộ, thật dễ thương. Ba hỏi tôi: “Tuần này được mấy điểm mười hả con? Môn nào nhiều điểm mười hơn cả?” Tôi sung sướng khoe: “Hơn tuần trước bốn điểm mười ba ạ! Nhiều nhất là môn Toán, sau đến là môn Tiếng Việt. Riêng môn Mĩ thuật con cố gắng lắm chỉ được điểm tám thôi!”. Ba xoa đầu tôi rồi động viên: “Con đạt được như thế là tốt lắm. Với đà này ba tin cuối năm con sẽ là một học sinh xuất sắc. Gắng lên nữa nghe con! Tuần sau, ba sẽ thưởng cho con cái đồng hồ có nhạc báo thức!” Tôi thầm cảm ơn ba rất nhiều. Chính những lời động viên của ba mỗi tuần đã làm cho tôi thêm ý chí và nghị lực phấn đấu trong học tập. Cứ mỗi lần về thăm nhà, ba thường hướng dẫn thêm cho tôi phương pháp giải các bài toán và cách thức viết những câu văn hay, có hình ảnh.
Mẹ bưng ra một đĩa bánh kẹo, quà của ba mang về hồi chiều. Bé Thảo Ngọc thích quá vỗ tay reo: “A, kẹo ngon quá! Mẹ cho con nhiều nghe mẹ!”. Ba tôi cười tủm tỉm rồi nhắc hai đứa chúng tôi: “Ăn kẹo xong, chị em nhớ đánh răng súc miệng kẻo sâu răng đấy!”. Rồi ba quay sang mẹ hỏi han về tình hình công việc nhà trong tuần qua. Mẹ tôi cười nhìn ba tôi đáp: “Hai đứa nó ngoan cả. Tuần này, cơ quan em hơi nhiều việc nên cũng lu bu nhưng anh cứ yên tâm, đâu rồi vào đấy cả!”. Biết mẹ ở nhà vất vả, vừa phải hoàn thành nhiệm vụ ở cơ quan vừa phải lo việc nhà nên mỗi tuần được nghỉ hai ngày thứ bảy và chủ nhật, ba tôi thường tranh thủ về sớm để giúp đỡ mẹ. Ba quay sang tôi nói nhỏ: “Con ráng đỡ đần thêm công việc giúp mẹ. Mẹ mà ốm ra thì ba con mình vất vả đấy con ạ! Ba trông cậy vào con gái lớn của ba đấy!”. Tôi chạy đến bên mẹ rồi nói như để ba tôi cùng nghe: “Mẹ khỏe lắm. Chẳng có bệnh tật nào làm mẹ ốm đau phải không mẹ? Nhưng ba phải thường xuyên về thăm nhà đấy. Mẹ có trông ba về không mẹ?” Mẹ tôi cười, mắng yêu tôi: “Mẹ chả chông, chỉ có các con thôi!”
Tối thứ bảy tuần nào cũng thế, gia đình tôi luôn có được những giờ phút sum họp thật vui vẻ và đầm ấm. Hai chị em tôi thật sự hạnh phúc trong mái ấm gia đình, trong vòng tay ấm áp của ba mẹ tôi.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------