Tả cảnh bão lụt ở quê em - Văn mẫu lớp 5

Đề bài: Em hãy tả về quang cảnh lũ lụt ở quê em dưới dạng một bài văn ngắn.

Gợi ý làm bài:

1. Bài văn mẫu số 1

Quê em nằm trên dải đất miền Trung. Nơi hứng chịu nhiều trận thiên tai lũ lụt. Trận lũ lụt năm em học lớp bốn là trận lũ làm em nhớ nhất. Các trận lũ thường được báo trước nhưng năm đó, trận lũ kéo về rất nhanh làm mọi người trở tay không kịp.

Tối hôm đó, tầm mười hai giờ đêm. Trên loa phát thanh có thông báo khẩn sáng sớm có có cơn lũ đổ bộ về, mọi người cần chuẩn bị nhanh nhất có thể. Cả vùng trở nên hoang mang, nhanh chóng chuẩn bị chống lũ. Cả đêm, mọi người trong gia đình đều không thể ngủ được. Bốn giờ sáng, cơn lũ ập đến. Bầu trời xám xịt, gió thổi mạnh. Bố em đã chốt cửa rất kĩ nhưng vẫn có không khí lạnh khẽ rít vào cửa. Mưa kéo nhau trút xuống, rầm rầm trên mái nhà và ngọn cây. Cây cối đổ nghiêng ngả theo guồng gió. Sau đó, nước ở thượng nguồn ào ạt đổ xuống. Nước sông, suối, ao và hồ dâng cao. Tiếng rào rào của nước mưa cộng với tiếng nước chảy tràn về thật kinh khủng. Nước tràn từ các cống rãnh và mương lên các con đường. Nước tràn vào từng thôn xóm, làng mạc. Đồng ruộng ngập nước trắng xóa. Nước bắt đầu ngập vào từng nhà, dù các căn nhà đều được xây trên những vùng đất cao. Gió liên tục thôi, mưa không ngừng, nước tiếp tục dâng cao. Các lực lượng chức năng cùng dân quân đã chuẩn bị từ trước. Họ dùng các bao cát, cọc chắn trên đê để bảo vệ, tránh đất bị sạt lở. Người dân ở gần sông, hồ nhanh chóng di chuyển đồ đạc trong nhà lên chỗ cao hơn. Dù mọi người đã rất cố gắng nhưng những căn nhà cũ vùng thấp không thể chống chọi nổi với lũ đã đổ sập. Mấy tiếng liền mọi người đều đã thấm mệt nhưng không ai bỏ cuộc với công cuộc tránh bão lũ của quê hương. Hôm sau lũ đã rút bớt nhưng mưa vẫn không ngừng đổ xuống. Mọi người bắt đầu thu dọn những gì cơn lũ đi qua. Nhà cửa, vườn tược đều bị hư hỏng. Cánh đồng cũng mất sạch những gì đang gieo trồng. Các nhà trường cũng phải tạm nghỉ lâu dài để sửa chữa. Cây cối bật đổ hết trên đường làm công tác thu dọn vất vả. giao thông ùn tắc.

Lũ đã đi qua, để lại nhiều hậu quả không ai mong muốn. Em thầm cảm ơn tất cả mọi người đã chung tay đoàn kết bảo vệ quê hương mình. Dải đất miền Trung nơi quê em thật có nhiều mất mát. Em muốn học tập thật giỏi để lớn lên xây dựng quê hương đất nước.

2. Bài văn mẫu số 2

Năm nay, giữa tháng bảy Âm lịch, nước từ thượng nguồn sông Hồng đổ về, gây ra cảnh ngập lụt kéo dài. Ruộng vườn, nhà cửa, trường học, trạm y tế… của bao làng xóm ven sông bị nhấn chìm trong biển nước. Quê em vốn là một vùng đất bải nằm ngoài đê cho nên thường phải hứng trọn những hậu quả ghê gớm của mùa lũ. Từ trên đê nhìn xuống, sông Hồng đỏ ngầu phù sa, cuồn cuộn chảy. Cuốn theo vô số thứ, từ những cây rừng bật gốc, những mảnh thuyền vỡ nát, đến những căn nhà làm bằng tre nứa cũng bị cuốn trôi vùn vụt cùng với những bè lau sậy… Mặt sông lúc này trông thật đáng sợ. Bờ bãi bên kia sông bị đẩy lùi ra xa tít tắp.

Gần một tuần nay, mưa tầm tã. Bầu trời xám xịt, chớp rạch nhoang nhoáng, sấm sét đì đùng. Gió quật tơi tả những vườn chuối, vườn ngô xanh tốt. Nước lũ dâng cao đã đến mức báo động số 3. Tình hình rất nguy cấp. Chính quyền xã đã kịp thời sơ tán dân chúng vào phía trong đê. Mấy chục dãy lán dựng tạm cho bà con có chỗ trú thân. Trâu bò cũng được tập trung trên gò đất cao ở gần điếm canh. Đội thanh niên xung kích đi tuần liên tục để phát hiện những chỗ rò rỉ ở thân đê. Dân làng đành bó tay đứng nhìn những ngôi nhà ngập trong nước và thành quả lao động suốt mấy tháng trời giờ bị lũ cướp trắng mà lòng xót xa, lo lắng.

Trong những ngày này, tình nghĩa xóm giềng gắn bó hơn bao giờ hết. Mọi người san sẻ cho nhau từng cân gạo, bát ngô, mớ củi, bó rau, con cá… Sau khi tình hình ngập lụt ở xã em được chiếu trên tivi, có rất nhiều đoàn thể, những người hảo tâm đã mang hàng cứu trợ đến tận nơi. Quần áo, sách vở, lương thực, thuốc men… được đưa đến tận tay từng người, từng nhà. Do đó sinh hoạt hàng ngày cũng đỡ khó khăn. Bác Đức - Bí thư Đảng ủy xã và bác Dương - Chủ tịch xã thay mặt bà con địa phương cảm ơn sự quan tâm thiết thực của mọi người. Trong hoàn cảnh thiên tai gian nan, khốn khó như thế này, em càng thấm thía ý nghĩa của những câu tục ngữ: “Lá lành đùm lá rách”, “Một miếng khi đói bằng một gói khi no”. Tình cảm đoàn kết, yêu thương, sẵn sàng giúp đỡ nhau lúc hiểm nguy, hoạn nạn đã trở thành một truyền thống tốt đẹp từ bao đời của dân tộc Việt Nam ta.

3. Bài văn mẫu số 3

Tôi sinh ra và lớn lên trên một làng quê ven biển. Vùng quê được thiên nhiên ưu ái, ban tặng cho nhiều tài nguyên phong phú. Nhưng hằng năm, những cơn bão vẫn ập đến làng tôi, và có lẽ cơn bão khiến tôi kinh hoàng nhất là cơn bão số 10 trong năm vừa qua.

Với tôi gió biển, sóng biển đã trở nên quá đỗi thân thuộc với tôi. Vậy mà trước mỗi trận bão, biển hoàn toàn thay đổi tính tình, khiến cả làng tôi vô cùng lo lắng. Trước khi bão về bầu trời luôn yên tĩnh và trở nên quang đãng hơn; không khí thì vô cùng oi bức, ngột ngạt. Ti vi và đài truyền báo thường xuyên đưa tin tức về hướng đi của bão, để người dân kịp thời thời phòng chống. Ai nấy đều tất bận gia cố lại con đê biển quanh làng, chằng chống tàu bè và chặt những cành cây to. Đằng sau những dáng người tất tả ấy tôi thấy ánh mắt của người dân trong làng lo lắng nhiều hơn.

Vài tiếng sau, những đám mây đen từ biển kéo vào, bầu trời trở nên u tối. Tôi chỉ thấy một màu đen như ôm trọn lấy cả làng tôi. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, tiếng thét gào dữ dội. Ngọn tre trước làng nghiêng ngả, trận gió lớn như muốn thổi bay đi cả vườn cây trước nhà tôi. Khi bão về, tôi nghe thấy tiếng sóng biển như gầm thét dữ dội hơn. Từng đợt mưa như trút nước xuống mặt đất. Khắp những con ngõ trong làng, nơi đâu cũng ngập bởi nước mưa. Những ngôi nhà nhỏ trong làng tôi đang cố gồng mình lên chống lại sức tàn phá của thiên nhiên. Chưa bao giờ tôi thấy cơn bão nào khủng khiếp như thế. Bố mẹ tôi lo lắng nhiều hơn về những chuyến đi biển lần sau.

Cơn bão qua đi, để lại hậu quả nặng nề cho ngôi làng nhỏ bé của tôi. Những ngôi nhà tốc mái, cây cối đổ rạp ngổn ngang ngoài đường. Nhìn cảnh tượng ấy, ai cũng xót xa. Không những thế, sau cơn bão, biết bao gia đình trong làng tôi đã trắng tay bởi đầm tôm, bãi ngao chỉ một màu nước trắng mênh mông. Chẳng biết vốn liếng của họ đã trôi ra biển từ khi nào. Ngôi làng ven biển của tôi càng thêm tiêu điều, xơ xác.

Mùa bão năm nào cũng đến với người dân làng tôi. Ánh mắt mẹ tôi chẳng khi nào bớt đi phần lo lắng. Tôi chỉ mong sao, cánh rừng ngập mặn ven biển quê tôi sẽ luôn được trồng và bảo vệ để nó là tấm chắn sóng, gió trong những mùa bão biển, để những cơn bão đi qua quê tôi không phải chịu những hậu quả nặng nề.

4. Bài văn mẫu số 4

Mùa mưa đến rồi, mùa mưa kéo theo những cơn lũ lụt và gió bão. Trên tivi, lúc nào cũng thấy cảnh chết chóc đau thương khiến em phải xúc động nghẹn ngào. Quê em còn lạ gì cảnh đó. Dư âm của trận lũ lụt vừa xảy ra vẫn còn đọng lại trên mỗi người dân nơi này.

Trước đó, quê em rất ít bão lụt, vì vậy nên khi nghe nói bão mọi người vẫn không chuẩn bị nhiều. Chỉ vài ngày sau khi thông báo, khắp bầu trời bị mây đen che khuất và những cơn mưa bắt đầu. Mưa lớn tới rất bất ngờ, hôm qua còn nắng mà hôm nay đã mưa. Bất ngờ, lớn và kết hợp với gió bão đã làm người dân điêu đứng vì không kịp trở tay. Chỉ trong một ngày mà nước đã ngập trắng cả ruộng đồng. Đêm hôm lũ đến, cả nhà em không ai dám ngủ. Điện đóm đã bị mất hết, trong ánh đèn dầu mờ ảo, khuôn mặt của mọi người hiện lên với vẻ đầy lo âu. Bỗng “soạt” gió lớn đã bốc một tấm tôn của mái bếp bay lên trời. Em sợ hãi vô cùng, mẹ thì cứ loay hoay mãi vì sợ nước vào nhà, nhà em không có mái gác, thật đáng tiếc. Trong nhà, chỉ có mỗi bố là bình tĩnh. Bố vạch ra một kế hoạch và cả nhà tíu tít làm theo.

Chỉ vài giờ sau thì nước đã vào nhà sau của em rồi. Ở xóm này, nhà em cao có hạng, vậy mà vẫn bị nước vào thì những thấp hơn chắc là đã tới đầu gối rồi. Đúng sáu giờ sáng, mưa giảm đi, nhưng mực nước lũ thì vẫn cứ dâng cao. Khắp nhà em chỗ nào cũng toàn nước là nước. Mọi người đều leo lên giường nằm cả, chỉ có mẹ là mang ủng đi xuống bếp nấu ăn cho cả nhà. Vì mưa lũ nên không đi chợ được và vì thế nhà em không có gì ăn, tới bữa chỉ có vài chén cơm và một ít nước mắm mà thôi. Trước giờ, chưa bao giờ em phải chịu kham khổ như thế. Bây giờ, cầm chén cơm lên mới thấy hết vị ngọt của cái ăn và vị đắng của cái đói cồn cào. Đang suy nghĩ miên man bỗng có tiếng gọi cửa, bố em vội ra mở. À, thì ra các chú trưởng thôn, phó thôn đi phát mì cho các gia đình. Nhà em có bốn người, các chú phát cho mười hai gói, nói vài câu với bố rồi sau đó đi phát tiếp. Bố vẫy tạm biệt họ rồi vội chạy vào buồng, báo cho mọi người hay một tin dữ: các đập nước trong tỉnh đang thay phiên nhau xả một lượng nước rất lớn ra ngoài. Nghe tin, cả nhà em hốt hoảng vô cùng. Và việc xả lũ ngay lập tức được chứng minh khi một loạt nước ùa vào giường. Thế là từ giường, mọi người ùa lên đầu tủ ngồi và ngủ trên đó khi về đêm. Thực chất chỉ có mình em và bà ngủ, còn bố mẹ thì không ngủ mà ngồi canh mực nước. Cuộc sống cứ tiếp diễn như thế cho đến năm ngày sau, nước bắt đầu rút dần và hai ngày nữa thì hết hẳn. Cả nhà em vui mừng khôn xiết, tíu tít khiêng vác đồ đạc, lau dọn lại nhà cửa trong niềm vui bất tận.

Bấy giờ, trận lũ kinh hoàng ấy đã qua đi, nhưng em biết rằng, với sự ô nhiễm môi trường và tình trạng gia tăng biến đổi khí hậu sẽ vẫn hứa hẹn vô số những trận lũ khác. Và em cũng biết, để sống tốt cần phải yêu thiên nhiên và đừng bao giờ phá hoại thiên nhiên, hãy coi thiên nhiên như một quả tim của chính mình vì “nó” quyết định sự sống còn của con người và cả hành tinh này.

------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------

Tham khảo thêm

Bình luận

Có Thể Bạn Quan Tâm ?