Tả cánh diều tuổi thơ - Văn mẫu lớp 4

Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy tả về cánh diều tuổi thơ.

Gợi ý làm bài:

1. Bài văn mẫu số 1

Tuổi thơ em gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát, với rặng tre, ao làng, với mái ngói đỏ tươi và cả cánh diều sáo vi vu.

Em sinh ra ở một làng quê yên bình. Nơi đây không có xe cộ ồn ào, không có những tòa nhà cao tầng chọc trời. Em luôn tự hào về quê hương mình, tuy nghèo nhưng giàu tình cảm. Hàng ngày, em được bố mẹ giao nhiệm vụ sau khi học bài xong phải đưa trâu ra đồng để chăn, cho nó ăn cỏ non nhưng không được để nó phá hoa màu của mọi người. Em rất thích công việc này. Khi đi chăn trâu, em thường không quên mang theo chiếc diều sáo bố tự tay làm cho em. Chiếc diều không lớn lắm, đủ cho em cầm, được cắt dán tỉ mỉ, hình thoi và có đuôi dài, được bố tô màu sắc rất sặc sỡ. Ở gần đuôi diều, bố có lắp một chiếc sáo nhỏ để khi thả có tiếng vi vu, vi vu rất hay. Dây diều được làm bằng sợi dây dù trắng rồi được cuốn vào một cái cán gỗ để thả. Em yêu chiếc diều đó như một phần máu thịt, có thể do nó gắn bó với em lâu và đó cũng là tình cảm của bố mà em cảm nhận được. Khi đi chăn trâu em lại thả diều, để cho diều bay lên cao sau đó em buộc dây vào cái cán rồi cắm xuống đất. Cẩn thận em chèn thêm mấy hòn đá to lên cho đỡ bay mất. Sau đó trèo lên lưng trâu nghe tiếng sáo và ngắm nhìn cánh diều bay lượn trên không trung. Diều bay cao và xa, lượn qua bên này lại chao sang bên nọ.

Cả tuổi thơ em cứ như vậy, cứ ngắm cánh diều, nghe tiếng sao, thật yên bình làm sao. Em tin rằng sau này khi nhớ lại những phút giây này em sẽ vẫn thấy thật hạnh phúc.

2. Bài văn mẫu số 2

Tuổi thơ của em gắn với những cánh diều quê hương, nó là người bạn của em trong những buổi chiều khi đi thả trâu.

Chiếc diều của em do bố em làm cho, nó được bố em sơn màu trắng và đuôi của cánh diều được sơn màu đỏ để nhận biết. Chiếc diều được bố em làm từ tre của nhà, vì vậy nó rất chắc. Bề ngoài chiếc diều được bọc bằng những giấy ni lông, chiếc đuôi của diều thì được làm rất dài khi lên cao nó vẫy trông rất đẹp. Chiếc diều đó được làm rất lớn vì vậy phải cỡ tầm 2 người khiêng mới được.

Mỗi buổi chiều khi đi thả trâu em với bạn gần nhà lại rủ nhau thả diều, em là người cầm dây, bạn là người cầm diều và chạy để cho chiếc diều bay lên. Những lúc không có gió chúng em rất muốn thả diều nhưng lại không lên được, có những ngày chiều mùa hạ có nhiều cơn gió lớn chúng em lại thả diều và tiếng sáo được thiết kế trên chiếc diều kêu vi vu, nó vang vọng trên không trung. Khi lúc đậu gió có khi em còn cho nó đỗ đêm, và đến sáng hôm sau em mới cho nó xuống, những thời gian thả diều thật tuyệt vời nó gắn liền với thời niên thiếu của em.

Em rất yêu quý cánh diều tuổi thơ, nó là những trò chơi bổ ích của em trong thời tuổi thơ.

3. Bài văn mẫu số 3

Quê hương nào chẳng có cánh diều bay trong những ngày hè êm ả. Từ bao đời nay, thú chơi diều đã trở thành một trò chơi truyền thống của làng quê Việt Nam. Già, trẻ, lớn, bé ai mà chẳng có những kỷ niệm thiết tha. Tuổi thơ nào mà chẳng ôm ấp một cánh diều lộng gió trong cả những giấc mơ. Không hiểu sao, mỗi khi nhắc đến thời thơ ấu, người ta không thể không nhắc đến những cánh diều bay bay trong giai điệu ngân vang, réo rắt của sáo trúc. Phải chăng nó đã trở thành bóng hình dân tộc níu bước quay về những mảnh hồn đang sống xa quê.

Thú chơi diều rất đa dạng về hình thức, phong vị. Diều có chiếc nhỏ bằng cái quạt nan, có chiếc to bằng cánh phản. Có chiếc diều ta đưa bạn đua bè khóc ngằn ngặt để bố phải đi tìm sợi dây, mảnh giấy làm cho chơi trong chốc lát buổi chiều hè nắng vàng ruộm, gió vi vu. Cũng có những chiếc diều phải kỳ công gọt rũa, nắn khung, uốn dáng để trong buổi hội làng vinh dự đón mừng giải nhất cho rượu tràn, pháo nổ suốt đêm thâu. Khó tả làm sao cái cảm giác sung sướng đến bàng hoàng khi nắm chắc trong tay sợi dây dù căng níu một cánh diều trên bầu trời lộng gió. Cánh diều nâng giấc tuổi thơ, dìu những chú bé con vào trong giấc ngủ nhẹ nhàng, êm ái. Tiếng sáo trúc vi vu như điệu nhạc bổng trầm, thổi vào lòng ta tiếng nói tuổi thơ mà ta đã đi qua dẫu biết rằng không thể nào trở lại.

Ngày nay, chúng ta gần như không thể tìm được ở bất cứ nơi đâu trong thành phố của chúng ta một cánh diều mơ ước. Những năm chín mươi của thế kỷ trước, khi trên thị trường đồ chơi xuất hiện những loại diều hiện đại bằng nilon, bằng vải đủ màu sắc, đủ kích cỡ thì những cánh diều của giấy phèn, của cật tre và sáo trúc đã không còn chỗ đứng. Muốn thoả mãn nỗi nhớ tuổi thơ, không còn cách nào khác là phải đạp xe gần hai mươi cây số sang Chèm hay Bắc Ninh vào những ngày hội thi diều.

Có lẽ vì vậy mà bây giờ ít có cậu bé nào ở thành thị còn lưu lại được trong ký ức tuổi thơ sâu nặng một cánh diều. Lấp vào những khoảng trống đó là tri thức của thời đại “ bão táp trí tuệ, công nghệ thông tin”. Giờ đây đọng lại trong trí óc của trẻ thơ không gì hơn là một lượng kiến thức đồ sộ của nhà trường và những trò chơi hiện đại như điện tử, vi tính hay những tập truyện tranh nhiều màu. Bên cạnh đó chúng ta cũng nhận thấy một điều rằng dù trẻ có muốn chơi diều thì điều kiện thành phố chúng ta cũng không cho phép.

Chúng ta thường gặp những biển báo cấm thả diều vì có đường dây điện chạy qua. Chúng ta biết rằng một đứa trẻ phát triển toàn diện không chỉ là có trình độ tri thức mà song song với nó còn là một thể chất và một tâm hồn khoẻ khoắn. Liệu trẻ còn giữ được một giấc ngủ nhẹ nhàng êm ái. Nhiều khi ngẫm lại thấy cuộc sống của lớp trẻ bây giờ hơn tuổi thơ của chúng ta ngày xưa nhiều lắm. Trẻ có đầy đủ điều kiện về cả vật chất và khoa học kỹ thuật để phát triển tài năng, trí tuệ. Thế mà dường như tâm hồn trẻ thì đang dần mất đi những nét văn hoá truyền thống quê hương. Thật khó tìm trong cuộc sống của chúng ta hôm nay một nét tài hoa về một thú chơi dân dã.

Những bàn tay như múa trên bàn phím vi tính đã thay thế rồi những bàn tay chẻ tre, gọt gỗ, khoét sáo, dựng khung… Xã hội đang chuyển động với nhịp độ mãnh liệt theo bước tiến của khoa học kỹ thuật, lớp trẻ cần phải học tập và rèn luyện để xứng đáng với vị trí chủ nhân đất nước tương lai. Nhưng nên chăng song song với điều đó hãy giữ lại cho trẻ một tuổi thơ ngập tràn những kỷ niệm êm đềm – một tuổi thơ bay bổng với cánh diều lồng lộng giữa trời xanh.

4. Bài văn mẫu số 4

Tuổi thơ của đám trẻ nông thôn chúng tôi luôn gắn bó với cánh diều tuổi thơ đẹp đẽ. Cánh diều bay cao, bay cao vút như muốn trở ước mơ của chúng tôi bay cao bay xa mãi. Cánh diều vừa là trò chơi bổ ích và chính nó chắp thêm cho đám trẻ chúng tôi những ước mơ mãnh liệt.

Từ ngày còn bé xíu, tôi đã mê những chiếc diều bay trên bầu trời xanh biếc. Bố bảo, nếu tôi học giỏi cuối tháng bố về, sẽ làm cho một chiếc diều như vậy. Tôi ngoan ngoãn nghe lời và rồi bố về, bố đã làm tặng tôi chiếc diều tuyệt đẹp. Chiếc diều hình thoi không to lắm, nhưng được làm bằng tre già rất chắc chắn. Chiếc diều được dán giấy trắng được cắt rất tỉ mỉ. Để cho chiếc diều được đẹp, bố còn dạy em cách vẽ những hình ảnh ngộ nghĩnh lên chiếc diều. Bên dưới, là phần đuôi diều, được bố em làm rất cẩn thận. Ở đấy, bố còn gắn thêm một chiếc sáo nhỏ xinh, để khi gặp gió, nó sẽ phát ra tiếng sáo réo rắt. Đây chính là âm thanh của tuổi thơ. Không phải như thế là đã xong, còn phải làm dây diều. Không phải dây nào cũng làm được, dây diều phải là chiếc dây dù mảnh, hoặc dây cước trắng muốt, vì như vậy, diều mới lên cao và không bị đứt.

Hằng ngày, đi học về, tôi cùng đám bạn cùng chạy ra triền đê dài tít tắp. Sau khi buộc trâu chắc chắn, chúng tôi đợi gió và thả những cánh diều của mình. Tôi rất yêu thích chiếc diều của mình, vì nó là món quà bố tặng, chính nó là một phần tuổi thơ. Cánh diều bay cao, phát ra tiếng sáo vi vu thật vui tai. Đám bạn ai cũng thích chiếc diều này, vì nó không chỉ đẹp mà còn bay rất cao. Cho nên, tôi tự hào với đám bạn lắm.

Quý chiếc diều nên tôi giữ cẩn thận lắm, chơi xong sẽ cất ngăn ngắn vào ngăn tủ trong nhà. Cánh diều với bao kỉ niệm đã bồi đắp tâm hồn tôi. Dù có nhiều món đồ chơi đắt tiền nhưng đối với tôi, cánh diều luôn là món quà quý giá nhất.

5. Bài văn mẫu số 5

Nơi em sinh ra và và lớn lên là ở một vùng quê nông thôn, tuổi thơ của em không chỉ có những câu ru đưa cánh võng, những trưa hè ve kêu oi ả mà nó còn gắn với những cánh diều, đó chính là người bạn thân thiết của em trong những buổi chiều mùa hè.

Năm em học lớp 3 bố em đã làm cho em một chiếc diều, nó được bố em quét sơn màu vàng, đuôi diều lại được sơn bằng màu đỏ để dễ nhìn và nhìn trên bầu trời nó giống như một lá cờ đỏ sao vàng đang tung bay. Chiếc diều được làm hoàn toàn bằng tre và túi nilon nên rất chắc chắn, tuy cũng không to lắm nhưng em thường phải nhờ bố khiêng ra hộ.

Cứ mỗi buổi chiều đến, khi nắng đã dịu dần em lại mang diều lên đê ở sau nhà, em sẽ là người cầm dây, bố sẽ là người cầm diều chạy rồi thả để diều bay lên, những ngày có gió mạnh chiếc diều bay lên cao vút, tung tăng bay lượn giữa trời. Sau đó bố còn làm cho em một chiếc sáo nhỏ gắn trên đầu chiếc diều, khi gặp gió thổi nó kêu vi vu rất tuyệt vời, kì nghỉ hè là khoảng thời gian em thả diều nhiều nhất, em rủ các bạn cùng chơi, những cánh diều đủ màu sắc cứ bay lượn trên bầu trời, tiếng sáo vi vu cứ vang mãi trên vùng quê yên bình, và cứ thế gắn bó với cánh diều chúng em đã có một kì nghỉ hè thật ý nghĩa.

Cánh diều ấy đã là cả tuổi thơ của em, tuy chẳng phải cái gì cao sang, đắt đỏ, chẳng phải những chuyến đi du lịch đây đó nhưng đối với em, cánh diều là vô cùng bổ ích và yà ý nghĩa. Dù sao này có lớn lên, đi xa quê hương em sẽ vẫn nhớ mãi hình ảnh cánh diều tuổi thơ của em.

------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------

Tham khảo thêm

Bình luận

Có Thể Bạn Quan Tâm ?