Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn tả hình ảnh bố em trong khi làm việc mà em quan sát được.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Chiều hôm nay, sau khi đi làm về, bố em ngay lập tức thay áo quần rồi đi ra vườn để tưới cây. Đây là công việc yêu thích nhất của bố em lúc ở nhà.
Đầu tiên, bố kiểm tra lại hệ thống dây dẫn nước, kéo thẳng ra, kiểm tra xem có bị đứt, thủng hay tuột chỗ nào không, kẻo lát khi mở vòi thì nước lại bắn ra lung tung. Đồng thời, bố khéo léo gỡ ra những đoạn ống dẫn “bị rối” một cách nhanh chóng. Sau khi đảm bảo phần dây đã ổn, bố liền ra hiệu bảo em mở vòi nước để bắt đầu tưới cây.
Từ đầu vòi, từng dòng nước tuôn ra ào ào. Bố cẩn thận điều chỉnh lại mức nước, để lực nước chảy ra yếu hơn một chút, tránh làm tổn thương đến lá và hoa. Rồi bố bắt đầu tưới cây. Từ những cây ăn quả cao lớn ở trong vườn. Bố đưa tay lên cao, để cho dòng nước có thể tưới đến cả ngọn cây. Những tia nước bắn ra, giống hệt như một cơn mưa rào di động. Cành lá sung sướng đung đưa dưới dòng nước. Sau đó, bố không quên tưới thêm ít nước ở dưới gốc. Bố bảo, tưới cây thì không bao giờ quên tưới dưới gốc. Như vậy, cây mới có đủ nước sống trong những ngày tiếp theo. Nhưng cũng không được tưới quá nhiều, tùy vào loại cây mà tưới. Cây càng to thì cần nước càng nhiều, cây nhỏ thì cần ít hơn. Tùy vào kích thước mà đong đếm. Giống như một chú ong chăm chỉ, bố tưới nước cho từng cây trong vườn, không bỏ sót cây nào cả. Những cây nào đang đơm hoa, kết trái, bố sẽ cẩn thận mà tưới nhẹ hơn hẳn, nâng niu vô cùng. Phải hơn ba mươi phút, bố mới tưới xong cả vườn cây. Sau khi tắt vòi nước, bố liền vươn vai một cái và xa bóp bắp tay. Chắc là bố mỏi lắm, vì giữ một động tác như vậy suốt nãy giờ. Trên lưng bố, chiếc áo đã thấm mồ hôi, trở nên đậm màu hơn. Những sợi tóc bên trán cũng dính bết vào do mồ hôi toát ra. Nhưng trên khuôn mặt bố là một nụ cười tươi tắn vô cùng. Một cơn gió lớn thổi qua, mang theo hơi nước mát. Bố dang tay ra, nhắm mặt lại để tận hưởng cơn gió mát lành ấy. Chí khi vừa làm việc xong thì ta mới thực sự cảm nhận được sự sung sướng mà gió trời mang lại. Dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng bố trở nên thật cao lớn, vĩ đại.
Xong xuôi, bố đi vào nhà, cùng mẹ chuẩn bị bữa tối. Em thì ngồi ngẩn ngơ, nhớ mãi hình ảnh bố tưới cây lúc nãy, và nhớ rõ cả những lời hướng dẫn của bố. Chờ ngày kia, khi bố lại định tưới cây, em chắc chắn sẽ chạy lại xin bố được thử làm việc ấy.
2. Bài văn mẫu số 2
Hôm nay là một ngày cuối tuần đẹp trời. Sau mấy ngày rét đậm, trời cuối cùng cũng dịu đi, nắng ấm lại bắt đầu xuất hiện, sưởi ấm vạn vật. Sau khi ăn sáng xong, mẹ em liền dạo phố cùng với các dì. Còn bố, thì lấy một tờ báo lớn, ra ngồi trên chiếc ghế đẩu bên hiên. Tận hưởng khoảng thời gian yên bình này.
Đầu tiên, bố pha một ấm trà nóng, sau đó châm một điếu thuốc, rồi mới bắt đầu mở báo ra đọc. Bố nằm ra trên chiếc chiếc ghế, căng tờ báo ra hết cỡ để xem tóm lược những nội dung. Nhìn vào em thấy hơi choáng ngợp, vì tờ báo lớn quá, lại toàn chữ là chữ thôi. Nhưng bố thì rất bình tĩnh, nhìn lướt qua tờ báo. Khi đã chọn được mục ưng ý, bố thoăn thoắt gấp tờ báo lại sao cho mặt mình muốn đọc được để ở ngoài cùng. Em không kịp nhìn động tác ấy của bố. Vì nó diễn ra nhanh quá, chỉ chớp một cái, tờ báo to hơn cả tờ lịch đã gọn lại ngay. Có lẽ đó chính là thủ thuật mà chỉ những người chuyên đọc báo giấy mới làm được.
Nhấp một ngụm trà, bố bắt đầu chuyên tâm đọc báo. Dường như, bố đã hoàn toàn chìm đắm vào thế giới với muôn vàn câu chuyện, thông tin thú vị đó rồi. Đôi mắt bố chăm chú nhìn vào trang báo. Thỉnh thoảng đôi mày nhíu lại vì đọc được một tin có thông tin gây bức xúc, phiền muộn. Rồi có lúc, khuôn mặt lại dãn ra nở nụ cười vì đọc được tin vui, thú vị. Nhưng cũng có lúc, bố trở nên đăm chiêu, khẽ đưa tay lên xoa tóc - hành động bố thường làm khi trăn trở một điều gì đó. Chắc là lại có câu chuyện nào đó làm bố phải suy tư rồi. Hết mặt này, bố lại nhanh chóng lật sang trang khác để đọc tiếp, say sưa và chăm chú hết mực. Tiếng chim kêu, tiếng người đi chợ về ngang qua ngõ cũng chẳng mảy may làm bố ảnh hưởng. Em rất ít khi thấy bố tập trung đến thế. Vì bình thường, bố là người rất vui tính và hay nói. Không gian nơi nào có bố cũng trở nên rộn ràng. Vậy mà hôm nay, khi bố ngồi đọc báo, em được nhìn thấy một con người khác của bố, trầm tĩnh hơn, chuyên chú hơn. Cốc trà được rót ra đã nguội lạnh, điếu thuốc cũng đã tự cháy hết từ bao giờ. Chứng tỏ thời gian đã trôi qua khá lâu rồi, nhưng bố vẫn chưa rời mắt ra khỏi trang báo một lần nào. Và rồi, bố cũng đọc đến dòng cuối cùng. Đặt tờ báo xuống bàn, bố lấy tay xoa mắt, rồi nằm lim dim trên ghế. Vừa để thư giãn mắt sau một hồi đọc báo, nhưng có lẽ cũng là để tiếp tục suy nghĩ lại những thông tin vừa đọc được. Một lát sau, bố mới từ từ đứng dậy, vươn vai một cái, rồi dọn dẹp những tàn thuốc, cốc trà uống dở ở trên bàn. Xong xuôi, bố đem tờ báo vừa đọc xong vào nhà, cất lên giá sách. Ở đó, là cả một dãy rất nhiều các tờ báo cũ khác nhau do bố em sưu tầm được. Nhìn vào đó, đủ để hiểu bố thích đọc báo đến nhường nào.
Em rất thích quan sát bố ngồi đọc báo. Vì khi đó, trông bố thật thoải mái, vui vẻ. Đọc báo là thói quen của bố vào sáng chủ nhật mỗi tuần, nó giúp bố thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi. Em mong rằng, bố sẽ có thêm nhiều thời gian để dành riêng cho bản thân hơn nữa. Để có nhiều sức khỏe, năng lượng cho cuộc sống vất vả ngoài kia.
3. Bài văn mẫu số 3
Bố của em là một thầy giáo dạy toán. Ngoài đam mê với việc dạy học, với những con số, bố còn đặc biệt đam mê cây cảnh.
Trên khoảng sân nhà em, có rất nhiều cây cảnh xinh đẹp. Chúng được bố chăm sóc cẩn thận nên cây nào cũng xanh tốt. Em thích nhất là ngồi quan sát bố chăm sóc dàn cây cảnh ấy, trông thật là thú vị. Và sáng nay, sau một tháng bận bịu ôn thi học kì cho học sinh, bố lại có thời gian chăm sóc những cây cảnh yêu quý của mình.
Để chăm sóc cây tốt nhất, bố có một chiếc hòm đựng đủ thứ dụng cụ. Đó là những chiếc kéo nhỏ với các hình thù khác nhau, chiếc cưa mini, chiếc kìm với ba kích cỡ , những sợi dây thép nhỏ… Chúng là do bố cất công tìm mua từ tận ngôi chợ ở tít bên phố. Hôm nay, sau lâu ngày gặp lại, bố cẩn thận ngồi quan sát từng chậu cây một. Thỉnh thoảng lại sờ lên thân cây, vuốt lên chiếc lá… nghiêm túc nhìn, rồi lại gật gù. Giống như một vị bác sĩ đang chăm chú khám bệnh. Xong một lượt kiểm tra, bố đã vạch ra được những việc mình phải làm. Lấy dụng cụ ra khỏi hộp, bố bắt đầu làm việc. Nào là tỉa lá, cắt bớt cành, nhổ cỏ, xếp lại những viên sỏi trang trí, uốn lại các thân cây vừa cao lên… Bố làm một cách tỉ mỉ, chuyên chú. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, trên lưng nhưng cũng chẳng làm bố bận tâm. Lúc này đây, bố chẳng phải là một thầy giáo nữa mà đã trở thành một nghệ nhân làm vườn thực thụ. Dưới đôi bàn tay của bố, từng chậu cây như được thay áo mới, trở nên gọn gàng và xinh đẹp hơn rất nhiều. Thật là tuyệt vời. Sau khi làm xong, bố lấy ra một bình tưới cây nhỏ, cẩn thận tưới nước cho từng cây một. Nâng niu như đang cho một đứa trẻ uống nước vậy. Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá, nhành hoa khẽ rung rinh, xì xào như gửi lời cảm ơn đến người nghệ nhân chuyên cần.
Đợi khi bố kết thúc công việc, trời đã gần đến trưa. Dưới ánh nắng mặt trời, vườn cây cảnh của bố lung linh, xinh đẹp. Bố ngồi trên thềm nhà, sung sung mà quan sát, mà ngắm nghía chúng. Nhìn bố như vậy, em cũng thấy vui lây.
4. Bài văn mẫu số 4
Cuối tuần vừa rồi, là chủ nhật cuối cùng của năm 2020. Vì vậy, bố em đã dành thời gian chăm sóc lại khu vườn nhỏ của gia đình, để chuẩn bị đón năm mới sang.
Sáng hôm đó, bố vẫn thức dậy sớm, tập thể dục và ăn sáng cùng với gia đình. Tuy nhiên, sau khi ăn xong, thay vì ngồi đọc báo như thường lệ, bố lại về phòng thay áo quần. Bố mặc lên mình một bộ đồ tối màu. Em không biết nên nói đó là màu gì, nhưng trông giống như vỏ của thân cây quế. Dưới chân, bố đi một đôi ủng màu xanh sẫm, trên tay là đôi găng làm vườn màu lông chuột. Bố mang theo một cái cuốc nhỏ, một bên là cuốc, một bên là cào. Thế là đã xong phần trang bị. Bố hăm hở đi về khu vườn nhỏ trước sân nhà. Em hí hửng chạy theo để xem bố làm vườn.
Bước vào vườn, đầu tiên, bố đứng nghiêm túc quan sát cả khu vườn đã. Mới một tháng không dọn dẹp, mà khá nhiều lá khô và cỏ dại đã chiếm lĩnh khu vườn rồi. Như đã quyết định xong việc phải làm, bố tiến thẳng về phía góc vườn rồi bắt đầu dọn cỏ. Những cây nhỏ, mọc thành bụi thì bố dùng tay nhổ đi. Những cây to hơn, rễ bám chắc, bố sẽ dùng chiếc cuốc nhỏ trên tay để bới lên. Bố làm cẩn thận và tỉ mỉ. Chỗ nào bố đi qua là chẳng còn cọng cỏ nào mọc trên mặt đất. Làm đến đâu, bố dùng chiếc cào nhỏ cào cỏ và lá khô lại thành một ụ cao. Bố lúc này trông không khác gì một người làm vườn thực thụ, khác hẳn với hình ảnh thư sinh hằng ngày. Sau một hồi miệt mài, bố đã vun tất cả cỏ và lá khô thành một đống lớn ở góc vườn. Nhìn khu vườn bây giờ thật là sạch sẽ. Rồi từ chiếc túi nhỏ bên hông, bố lấy ra một chiếc bao thật lớn, hốt hết đống cỏ và lá khô vào đó. Từng vốc, từng vốc một, nhoáng cái, chúng đã chui hết vào túi. Bố kéo túi ra, để ở chỗ thu gom rác trước cổng nhà. Xong xuôi, bố quay lại, ngồi trên chiếc ghế bên sân, thư thái quan sát khu vườn mình vừa dọn sạch. Trên khuôn mặt bố, tấm tấm những giọt mồ hôi, dù trời đang rất rét. Bởi bố vừa làm việc rất vất vả. Thế nhưng, trông bố chẳng mệt mỏi hay uể oải tí nào. Trong đôi mắt của bố là niềm vui sướng và tự hào vô cùng.
Nhờ bố, mà cả khu vườn nhà em trở nên sạch sẽ. Những cành cây xanh mướt khẽ rung rinh cành lá, như đang muốn gửi lời cảm ơn đến người thợ tuyệt vời. Lúc này, những ánh nắng muộn của buổi sáng mùa đông cũng kịp đến để chung vui. Chúng chiếu rọi lên khuôn mặt bố, làm những giọt mồ hôi chưa kịp khô long lanh lên như pha lê. Đó là những viên pha lê được kết tinh lên từ niềm vui của lao động.
Nhìn khu vườn sạch đẹp, em yêu thích vô cùng. Và mong lần làm vườn tới đến thật nhanh. Để em được cùng bố làm công việc tuyệt vời, ý nghĩa này.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------