Kể về một việc làm tốt của bạn em - Văn mẫu lớp 4

Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn kể về một việc làm có ích của bạn em.

Gợi ý làm bài:

1. Bài văn mẫu số 1

Thủy là một người bạn chơi với em từ nhỏ. Hàng ngày hai đứa cùng vui chơi cùng đi học với nhau. Từ trước đến nay, Thủy vẫn luôn là cô bé ngoan ngoãn, chăm học và luôn giúp đỡ mọi người. Có rất nhiều câu chuyện hay về Thủy, nhưng mới đây nhất em ấn tượng bởi câu chuyện Thủy giúp em bé bị lạc tìm mẹ khiến em càng yêu quý Thủy hơn.

Hôm đó, tan học, tôi và Thủy còn rủ nhau ở lại làm nốt mấy bài toán khó vì sợ về nhà không có người trao đổi sẽ không làm được. Bởi vậy ra khỏi trường đã gần mười hai giờ trưa, vừa đói vừa mệt, tôi chỉ muốn mau chóng về đến nhà để được ngồi vào mâm đánh chén một bữa no nê, ngủ một giấc chiều còn đi học tiếp.

Buổi trưa, trời nắng, nóng nên đường vắng tanh, tôi và Thủy mải miết đi về phía nhà mình. Bỗng từ xa, chúng tôi thấy một em bé đứng ở giữa đường khóc và gọi mẹ. Lúc đó, Thủy bảo tôi đợi ở gốc cây rồi cô ấy chạy lại gần chỗ em bé và hỏi:

- Làm sao mà em lại khóc? Sao em lại đứng ở giữa trời nắng như vậy?

Đứa bé không trả lời mà càng khóc to hơn.

Từ xa tôi gọi Thủy nhanh đi về nhà nghỉ. Còn Thủy vẫn kiên nhẫn dỗ dành em và hỏi lại. Lần này, em bé ngoan ngoãn trả lời:

- Em đi chơi nên bị lạc mất đường về. Em sợ lắm. Em muốn về với mẹ.

Thủy thấy thương nó quá nhưng biết nó là con nhà ai mà đưa về bây giờ. Thủy hỏi tiếp:

- Thế mẹ em tên gì? Nhà em ở đâu để chị đưa về?

Nghe Thủy nói vậy thằng bé mừng lắm nhưng vẫn còn mếu máo:

- Chị nói thật đấy nhé! Mẹ em tên là Lan, nhà em ở mãi đằng kia kìa...

Thủy lại hỏi:

- Thế nhà em ở ngõ nào, em có biết không?

Em bé lắc đầu và nói:

- Em không nhớ đâu.

Nói xong cậu bé lại oà khóc và gọi: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”

Thủy lại phải dỗ dành:

- Em nín đi, đừng khóc nữa chị sẽ đưa em về với mẹ. Chị em mình vừa đi vừa hỏi vậy.

Nói xong, Thủy ngoảnh lại nói với tôi:

- Hà về trước đi, Thủy phải đưa em nhỏ này đi tìm mẹ đã. Để em vậy tội nghiệp lắm.

Đứng đợi giữa cái nắng gắt, tôi gắt lên với Thủy:

- Bên đường có phường công an đấy, hay mình đưa em bé sang đó nhờ các chú công an tìm để mình về chiều còn đi học.

Thủy ngần ngại và nói:

- Em ấy bảo nhà em ấy đằng kia, nên Thủy nghĩ nên đưa em ấy về, đưa em ấy vào phường công an sẽ làm em ấy sợ hơn lại khóc nhiều hơn.

Thế là tôi miễn cưỡng cùng Thủy đưa em ấy đi tìm mẹ. Cũng may, đi được một đoạn, chúng tôi gặp được cô hàng xóm của em bé đi qua. Cô mới chỉ địa chỉ nhà em cho chúng tôi biết. Vậy là chúng tôi nhanh chóng tìm được nhà cho em. Mẹ em bé tìm được con vui mừng không xiết và cảm ơn rối rít. Chúng tôi xin phép ra về, trên đường đi tôi cảm thấy hơi ngại với câu nói lúc nãy của mình, và cảm thấy vui vì có người bạn như Thủy.

Cho đến lúc này, tôi vẫn luôn luôn quý trọng Thủy. Một cô bạn xinh xắn, ngoan ngoãn lại học giỏi. Từ khi quen Thủy, tôi nhận thấy mình đã học được từ Thủy rất nhiều điều. Hi vọng, Thủy sẽ mãi là người bạn tốt của mình.

2. Bài văn mẫu số 2

Ai cũng có những người bạn tốt đáng trân trọng. Và em cũng vậy. Đó là Thanh Loan - cô bạn thân chơi với em từ nhỏ. Loan là một người bạn tốt, thường xuyên giúp đỡ mọi người xung quanh. Chúng em quen nhau bắt đầu từ một kỉ niệm đáng nhớ vào năm lớp hai.

Hôm đó, lớp em có giờ tập làm văn. Khi đến lớp, em mới phát hiện ra mình đã bỏ quên hộp bút ở nhà. Em cảm thấy vô cùng lo lắng, vì cô giáo yêu cầu mỗi bạn đều phải chuẩn bị bút mực đầy đủ. Em đã hỏi một vài bạn ngồi xung quanh xem ai có bút mực không, nhưng bạn nào cũng đều chỉ có một chiếc bút. Chỉ còn năm phút nữa là đến giờ học, em không biết phải làm sao. Bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên:

- Phương Anh ơi, có phải cậu muốn mượn bút mực không?

Thì ra đó là Thanh Loan. Em nhìn bạn rồi gật đầu. Thanh Loan liền mỉm cười rồi lôi từ hộp bút ra một chiếc bút mực vẫn còn khá mới:

- Mình cho bạn mượn chiếc bút của mình này!

Em lắc đầu, hỏi Loan:

- Nếu mình lấy chiếc bút này thì bạn sẽ dùng cái gì?

Loan khẽ mỉm cười nói với em:

- Không sao đâu, mình vẫn còn một chiếc bút nữa này.

Em cảm thấy thật cảm kích Loan, nhận lấy chiếc bút và nói với bạn:

- Cảm ơn Loan nhiều nhé!

Nhờ có sự giúp đỡ của Loan mà ngày hôm đó, em đã hoàn thành xuất sắc bài tập làm văn của mình. Em còn được cô giáo tuyên dương trước lớp vì bài văn hay.

Sau ngày hôm đó, em và Loan đã trở thành những người bạn vô cùng thân thiết của nhau. Cả hai đã cùng giúp đỡ nhau rất nhiều. Em rất yêu quý Thanh Loan.

3. Bài văn mẫu số 3

Ở lớp, người bạn thân thiết nhất với tôi là Tuấn Anh. Cậu không chỉ học giỏi mà còn rất tốt bụng nữa. Tôi đã từng được chứng kiến rất nhiều việc tốt mà Tuấn Anh đã làm.

Tôi vẫn còn nhớ mãi một kỷ niệm vào năm lớp bốn. Khi tiếng trống trường vang lên: “Tùng tùng tùng!”, chúng tôi nhanh chóng chào cô và chạy ào ra cửa lớp. Tôi và Tuấn Anh cùng nhau ra về. Vì nhà khá gần, nên chúng tôi cùng nhau đi bộ về nhà.

Đến ngã tư nọ, chúng tôi nhìn thấy một bà cụ đang sách rất nhiều đồ nặng. Tuấn Anh nhanh chóng chạy đến chỗ bà cụ. Tôi thấy cậu nói gì đó với bà vài câu, rồi nhận lấy túi đồ trên tay bà. Cậu bạn đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra nắm lấy đôi tay nhăn nheo của bà cụ. Tuấn Anh dắt bà cụ băng qua đường. Dù con đường lúc này xe cộ đi lại đông đúc, cậu bạn vẫn giơ cánh tay ra vẫy vẫy để xin đường. Sang đường, cụ già nắm hai tay Tuấn Anh, tôi đoán chừng là cụ nói cảm ơn. Tuấn Anh mỉm cười chia tay cụ.

Chứng kiến hành động đẹp đẽ đó, tôi cảm thấy vô cùng khâm phục tấm lòng của Tuấn Anh. Cậu đã trở thành một tấm gương xứng đáng để tôi noi theo.

4. Bài văn mẫu số 4

Minh Anh là một học sinh gương mẫu của lớp em, không chỉ có thành tích học tập đáng ngưỡng mộ mà bạn còn là một người hòa đồng, quan tâm đến bạn bè. Tuy không chơi quá thân nhưng Minh Anh vẫn sẵn sàng giúp đỡ trong lúc em gặp khó khăn nên em rất cảm động.

Em mới chuyển về trường Tiểu học Ngô Gia Tự được một học kì, tuy đã quen với trường lớp, thầy cô nhưng vẫn chưa có nhiều bạn thân giống trường cũ. Em còn nhớ rất rõ hôm ấy lớp em có tiết kiểm tra chính tả, chúng em nắn nót viết từng chữ theo giọng đọc của cô, khi đã viết được nửa bài thì không may bút em bị rơi xuống đất, mũi bút cắm xuống đất khiến cho ngòi bút bị gãy, mực rỉ ra nhiều. Bút hỏng em không biết phải làm sao lại lo lắng vì không thể hoàn thành bài kiểm tra, em lúng túng nhìn bài kiểm tra đang làm dang dở vừa nhìn chiếc bút hỏng để trên bàn. Khi đôi mắt của em đã ngập nước, nước mắt sắp rơi xuống thì Minh Anh đã quay xuống, mang chiếc bút mới trong hộp bút của bạn cho em. Bạn đã nói với em “Cậu dùng tạm bút mình để viết bài nhé. Nếu viết không kịp thì chút mình sẽ đọc lại cho cậu viết”. Có lẽ nghe tiếng tiếng bút rơi lại thấy sự lúng túng của em nên Minh Anh đã mang chiếc bút bạn yêu thích nhất cho em mượn. Lúc ấy em không biết nói gì ngoài tiếng Cảm ơn với bạn nhưng trong lòng em rất cảm kích, trân trọng lòng tốt và sự quan tâm của bạn.

Nhờ sự giúp đỡ của Minh Anh mà em đã hoàn thành bài kiểm tra. Kể từ ngày hôm ấy em và Minh Anh đã chơi thân với nhau hơn, chúng em thường xuyên giúp đỡ nhau trong học tập và trở thành đôi bạn thân. Minh Anh không chỉ là người bạn thân mà còn là tấm gương sáng để em noi theo.

------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------

Tham khảo thêm

Bình luận

Có Thể Bạn Quan Tâm ?