Đề bài: Bằng một bài văn ngắn em hãy kể về giấc mơ được gặp Thánh Gióng của em.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Những câu chuyện truyền thuyết luôn khiến em cảm thấy thú vị vô cùng. Em ấn tượng nhất là Thánh Gióng- người anh hùng tài giỏi, trí tuệ lại dũng mãnh phi thường. Em luôn mong ước một lần được gặp Thánh Gióng và có lẽ cũng hay nghĩ về người anh hùng làng Phù Đổng ấy mà hôm vừa rồi em có gặp một giấc mơ rất kì lạ.
Trong giấc mơ em đang đi lang thang trên một miền đất lạ, nơi đây em chưa từng đến. Hỏi người dọc đường thì mới biết đây là làng Gióng, hai bên đường có những bụi tre xanh ngát, mọc cạnh nhau thành từng khóm cao. Nhiều ao hồ xung quanh với những bãi cỏ non, từng đàn bò thung thăng gặm cỏ trông thật yên bình. Em tìm đến đền thờ của người anh hùng Thánh Gióng để thắp lên nén nhang tưởng niệm người, một con người mà em rất ngưỡng mộ bấy lâu. Đang thắp nhang thể hiện lòng biết ơn của em với sự hy sinh của người và cầu nguyện mong có được phép lạ trở thành người hùng dũng mãnh thì chợt từ xa bỗng có một vệt sáng từ trên bầu trời dần tiến đến phía em. Vệt sáng xanh và xinh đẹp vô cùng, em cố nheo mắt để nhìn thấy rõ người đang bay trên vệt sáng ấy.
- Trời ơi, Thánh Gióng, Thánh Gióng kìa. Em la lớn lên ngay cả trong giấc mơ.
Trước mắt em là một người hùng khổng lồ và dũng mãnh, cao lớn vô cùng. Người mặc áo giáp sắt, đầu đội chiếc mũ sắt cứng cáp, cưỡi một con ngựa sắt oai hùng,.. nhìn Thánh Gióng vừa có vẻ đẹp của một vị thần tối cao vừa mang sức mạnh của một con người phi thường. Tôi hơi sửng sốt và ngạc nhiên. Nhìn thấy tôi có vẻ lúng túng, Thánh Gióng xoa đầu tôi một cách đầy âu yếm và vui vẻ cất tiếng chào:
- Ta là Thánh Gióng, người làng Phù Đổng chốn này. Ta từng cùng nhân dân tham gia chiến trận giết giặc ngoại xâm cứu nước. Được nhân dân lập đền thờ nên ta luôn ở đây và dõi theo đời sống, sự thịnh vượng ấm no của đất nước trải qua bao thế kỷ. Hôm nay, ta nghe được lời con cầu nguyện, ta sẽ giúp đỡ con bằng lời khuyên chân thành. Con có muốn nhận nó không? Tôi lắng nghe lời người nói mà tâm trạng vui mừng khôn tả. Điều ước được gặp Thánh Gióng người bấy lâu đã thành sự thật, tôi thật sự hạnh phúc vô bờ. Nhanh chóng đáp lời người, tôi bày tỏ:
- Dạ thưa người, con ước muốn có phép lạ như người, vừa vươn vai một cái đã thành một tráng sĩ to lớn, oai phong, lẫm liệt . Các bạn con cũng mong như vậy, bây giờ người có thể giúp con điều đó được không ạ?
Thánh Gióng nghe xong, bật cười ngạo nghễ, tiếng cười làm vang động khắp không gian. Người tiếp lời:
- Các con có những ước mơ thật đẹp đẽ đấy. Ai cũng mong muốn mình làm được những điều phi thường cả. Ta năm xưa cũng mong ước diệt giặc yên dân. Con có biết sức mạnh thần kì mà ta có được là do đâu không?
Tôi lắc đầu trong sự tò mò khôn tả.
- Con ạ, sức mạnh thần kì ấy là từ lòng đoàn kết và tinh thần dân tộc cao cả. Làng xóm góp gạo nuôi ta, cho ta cái ăn cái mặc. Nhân dân cùng ta chiến đấu, cùng ta bảo vệ đất nước. Ta vươn vai thành tráng sĩ chính là khát vọng của nhân dân xây đắp, mong muốn một người tài giỏi tiêu diệt lũ giặc bạo ngược kia. Bởi vậy mà ta chưa bao giờ quên ân tình sâu nặng của nhân dân dành cho mình và luôn phù hộ cho họ ngày một ấm no, hạnh phúc hơn. Bây giờ còn muốn trở thành dũng sĩ ta cho con một lời khuyên nhé.
Tôi mỉm cười gật đầu đồng ý. Thánh Gióng nhìn tôi ân cần bảo:
- Ngày nay đất nước thái bình, nhân dân ấm no, các con được tạo nhiều điều kiện để học tập, phát triển bản thân. Là những mầm non tương lai, niềm hy vọng của đất nước mai sau, để thành dũng sĩ oai phong, con phải cố gắng học tập, phải rèn luyện bản lĩnh vững vàng và trau dồi trí tuệ bản thân. Điều ta nói ở đây phải là một dũng sĩ có lý tưởng, có trí tuệ, có sức khoẻ và có đạo đức. Còn phải cố gắng hoàn thiện bản thân một cách toàn diện, phấn đấu trở thành một người công dân có ích cho đất nước, cho xã hội. Đó chính là sức mạnh thần kỳ đấy con ạ. Những điều con làm, con cố gắng sẽ được đền đáp xứng đáng, dẫu vất vả, khó nhọc và gian nan thì vẫn phải vững lòng và tin vào những điều tốt đẹp ở phía trước. Ta hy vọng rằng còn sẽ suy nghĩ kĩ về những điều ta nói. Chúc con có được sức mạnh thần kỳ như chính con mong đợi nhé.
Tôi cảm ơn người rối rít và nói:
- Vâng ạ, con sẽ cố gắng làm theo những lời người dặn ạ. Sau đó, người từ biệt em và mờ dần theo vệt sáng. Hình ảnh chàng dũng sĩ tài ba cưỡi ngựa sắt bay lên trời là dấu ấn vô cùng đẹp đẽ trong em. Đó là một giấc mơ thật đẹp, và không chỉ đẹp thôi đâu, với em nó vô cùng ý nghĩa.
Những lời người nói trong giấc mơ là hành trang cho em nỗ lực từng ngày, từng ngày cố gắng chăm chỉ học hành, cố gắng phấn đấu hơn nữa. Thật kì lạ, giờ đây em hiểu được rằng sức mạnh thần kỳ ấy chính là ý chí, nghị lực, bản lĩnh và tình thương. Sức mạnh thần kỳ ấy là một trí tuệ giàu có, một trái tim đẹp và một sức khoẻ dồi dào.
2. Bài văn mẫu số 2
Sáng nay, trong tiết Văn, chúng em được học về truyền thuyết Thánh Gióng, người anh hùng nhỏ tuổi đã lập nên kỳ tích quét sạch giặc Ân xâm lược ra khỏi bờ cõi nước ta. Giọng kể truyền cảm, sinh động của cô giáo Hương đã đưa chúng em vào thế giới đầy những hình ảnh huyền ảo, phi thường. Hình tượng đẹp đẽ của Thánh Gióng đã để lại trong tâm trí em một ấn tượng sâu đậm có sức cuốn hút lạ lùng. Đến đêm, trước khi đi ngủ, em giở sách ra đọc lại truyện một lần nữa và ao ước rằng giá như mình vươn vai một cái cũng trở thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt như Thánh Gióng. Ao ước cháy bỏng ấy đã theo em vào cả giấc mơ ..
Em đang đi giữa một vùng quê yên bình, đầy hoa thơm cỏ lạ. Những ngôi làng được bao bọc bằng lũy tre đằng ngà, thân vàng óng, lá xanh rì rào trước ngọn gió xuân hây hẩy. Dọc đường, ao chuôm nối tiếp nhau thành dãy, mặt nước lung linh soi bóng mây trời. Mỗi hình ảnh đều gợi lại chiến công của Thánh Gióng. Dòng người đông đúc đang hối hả kéo nhau về đền thờ Thánh Gióng. Tiếng trống, tiếng chiêng rộn rã, náo nức cả một vùng.
Em ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm. Ồ kìa! Lạ chưa! Có một đám mây ngũ sắc giống hệt hình người đang cưỡi ngựa. Đám mây hạ thấp dần, thấp dần và em không tin vào mắt mình nữa. Trước mặt em là Thánh Gióng đầu đội mũ sắt, mặc áo giáp sắt, cưỡi trên lưng ngựa sắt… hiển hiện trên bãi cỏ xanh. Thánh Gióng vui vẻ cất tiếng chào:
- Chào cậu bé! Ta là Thánh Gióng. Ta đã nhận được lời nguyện cầu của cậu. Cậu có muốn ta giúp gì chăng?
Sự ngạc nhiên tột độ đã nhanh chóng biến thành niềm vui mừng khôn xiết. Em vội vàng bày tỏ:
- Thưa ngài! Em và các bạn chỉ ao ước làm sao vươn vai một cái trở thành tráng sĩ oai phong lẫm liệt như ngài. Xin hỏi ngài bí quyết để điều đó biến thành hiện thực.
Thánh Gióng cười lớn, tiếng cười vang động không gian
- Ồ! Ta hiểu! Tuổi thơ bao giờ cũng có những ước mơ đẹp lạ thường! Ngày xưa, ta cũng vậy. Chính sự tồn vong của đất nước trước nạn ngoại xâm đã khơi dậy trong ta sức mạnh thần kì. Chính dân làng đã góp gạo nuôi ta lớn nhanh như thổi để đi đánh giặc. Sức mạnh của ta là sức mạnh lòng yêu nước của toàn dân. Việc ta vươn vai một cái trở thành tráng sĩ tượng trưng cho khát vọng chiến thắng quân thù. Ta thay mặt nhân dân trừng trị đích đáng lũ giặc ngông cuồng, dám xâm phạm vào giang sơn gấm vóc của tổ tiên.
Còn bây giờ, trong thời đại khoa học kĩ thuật phát triển như vũ bão, con người không cần phải khổng lồ về thể xác nhưng phải khổng lồ về ý chí và trí tuệ. Một trí tuệ sáng suốt, một nghị lực phi thường trong một thân thể khỏe mạnh là những điều rất cần thiết cho cuộc sống ngày nay. Đó là những lời tâm huyết mà ta muốn nói. Cậu bé hãy suy nghĩ kỹ xem có đúng không. Nếu đúng thì hãy làm theo và ta cũng nói trước rằng đó là cả quá trình phấn đấu lâu dài và gian khổ đấy! Ta chúc cậu mai sau trở thành người có đức, có tài hữu ích cho đất nước! Thôi, chào cậu! Ta đi đây!
Thánh Gióng dứt lời, ngựa sắt hí vang, bốn vó từ từ nhấc khỏi mặt đất. Cả người lẫn ngựa bay càng lúc càng cao, rồi mờ dần, mờ dẫn giữa những đám mây trắng như bông.
Em bàng hoàng tỉnh giấc. Ôi! Thì ra là một giấc mơ! Một giấc mơ lạ lùng! Tiếng nói của Thánh Gióng vẫn văng vẳng đâu đây. Em thấm thía lời khuyên chí tình của ngài. Đúng là chỉ có thể bằng con đường học tập, rèn luyện và phấn đấu không ngừng thì chúng ta mới biến được những ước mơ đẹp đẽ thành hiện thực.
3. Bài văn mẫu số 3
Buổi tối hôm qua, như thường lệ, em chuẩn bị bài cho ngày hôm sau. Cô giáo dạy Ngữ văn dặn là phải đọc văn bản trước, phân tích và trả lời câu hỏi của bài học Thánh Gióng. Khi đi ngủ, em vẫn suy nghĩ về từng chi tiết của bài văn. Em thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng một tiếng nói rất lạ vang lên:
- Xin chào người bạn nhỏ!
Em mở mắt, chợt thấy một chàng trai trẻ to lớn, mặc bộ quần áo được làm bằng sắt, nhìn em mỉm cười. Em chưa kịp hỏi gì thì chàng đó đã tự giới thiệu:
Ta là Thánh Gióng, người đã đánh đuổi giặc Ân. Ta đang đi tìm hiểu xem dân tình sinh sống ra sao.
Em chớp mắt rồi hỏi:
- Thánh Gióng nào? Có phải là Thánh Gióng thời Hùng Vương thứ sáu không?
Thấy em còn nhớ, chàng tươi cười đáp:
- Đúng đó! Chú em còn nhớ tên ta, giỏi quá!
Em lấy làm lạ, thời vua Hùng cách đây đã mấy nghìn năm, sao Thánh Gióng còn sống mà đến đây được nhỉ?
Em chưa suy nghĩ xong, thì chàng trai đã bảo:
- Ta vừa ở chỗ các vua Hùng tới đây. Nghe nói dân tình đã sống yên ổn, hoà thuận với nhau nên ta ghé xuống thăm xem thế nào. Chú em có thích được vươn vai để trở thành một tráng sĩ, mình cao hơn trượng, oai phong lẫm liệt như ta không?
Em bối rối quá! Đích thị là Thánh Gióng thời vua Hùng thứ sáu rồi. Em liền nói:
- Thưa ngài, thích lắm ạ! Sao em đã cố gắng ăn thật nhiều cơm, tập thể dục, thể thao đều đặn mà mãi chẳng to lớn được như ngài?
Đúng lắm – Thánh Gióng tiếp lời – điều này thì chỉ có những người có sức mạnh phi thường mới làm được mà thôi! Có đúng thế không?
Em nói:
Thưa ngài đúng lắm! Nhân ngài đến, em xin hỏi: Làm thế nào mà ngài vươn vai một cái là có thể biến thành một tráng sĩ, người cao hơn trượng? Người ta bảo ngài sinh ra từ một gia đình nghèo khổ, nhưng có tiếng là phúc đức phải không?
Tráng sĩ nói:
- Do ta căm thù lũ giặc Ân, vì chúng đã xâm chiếm đất đai của nước ta và giết hại dân lành vô tội, ta phải gồng mình lên, phải phát huy hết nội công mối đủ sức tiêu diệt được chúng.
Em thấy Thánh Gióng tỏ ra cởi mở, dễ gần nên đánh bạo hỏi thêm:
- Thấy sách chép rằng: Ngài rất kì lạ, sinh ra được ba năm mà không nói, đến khi sứ giả đi tìm người tài thì ngài mới cất tiếng nói đầu tiên có phải không?
Thánh Gióng bình tĩnh trả lời:
- Đúng là ta đến ba tuổi vẫn không biết nói, nhưng khi giặc Ân đến thì ta căm giận quá mà vươn vai đứng dậy!
“Đúng thật!” – em thầm nghĩ. Em đang định hỏi thêm câu nữa, thì bỗng có ai nói to:
- Dậy thôi, chuẩn bị đi học rồi!
- Em giật mình thức giấc. Thì ra, chỉ là một giấc mơ, giấc mơ thật thú vị.
Trên đường đi học, em lại nghĩ đến Thánh Gióng. Tai em còn văng vẳng lời trò chuyện với tráng sĩ. Thánh Gióng sâu sắc thật. Phải có lòng yêu nước tha thiết mới có thể vươn vai thành người có sức khỏe phi thường để giết giặc. Cả dân tộc Việt Nam sẽ mãi mãi biết ơn Thánh Gióng.
4. Bài văn mẫu số 4
Trẻ em trên đất nước ta đều muốn làm tráng sĩ như Thánh Gióng. Em cũng thích câu chuyện về vị Phù Đổng Thiên Vương này và thỉnh thoảng lại kể lại cho em trai em nghe. Cu cậu nghe đi nghe lại câu chuyện này có khi đến hàng trăm lần mà vẫn chưa chán và luôn hỏi: “Chị ơi tại sao Thánh Gióng vươn vai một cái là thành tráng sĩ mà sáng nào em cũng vươn vai mấy lần nhưng vẫn bé tí thế này?”. Em chỉ cười đáp: “Bao giờ gặp Thánh Gióng chị sẽ hỏi cho”. Không ngờ, em đã gặp này trong mơ và được nghe những lời khuyên hết sức bổ ích. Em vẫn nhớ mãi về giấc mơ này.
Trong mơ, em thấy mình đang ở một ngôi làng nhỏ, ngôi nhà bên cạnh em im ắng lạ thường. Em định gõ cửa thì thấy một điều kì lạ xảy ra: tay em xuyên qua cánh cửa. em bèn bước vào. Rồi em nhìn thấy một bà mẹ đang ngồi cạnh cái nôi trong có đứa bé. Lúc đầu, em không biết đó là ai nhưng sau đó em biết là Thánh Gióng lúc nhỏ khi người mẹ than thở: “Trời ơi, sao tôi khổ thế này? Chúng tôi chỉ có một đứa con trai nhưng đã lên ba tuổi mà vẫn chưa biết nói!”
Đúng lúc đó, cậu bé bật đứng dậy, đòi mẹ gọi sứ giả vào. Cậu xin sứ giả roi sắt, ngựa sắt, giáp sắt để lên đường ra trận đánh giặc. Bà con hàng xóm láng giềng giúp đỡ cậu bằng cách góp cơm gạo, quần áo cho cậu, tiễn cậu đến tận cổng làng.
Em quan sát sự phi thường của Thánh Gióng khi người ra chiến trận đánh giặc, thầm phục ngài vì đã dùng hết sức lực của mình để cứu nước. Dường như dòng máu yêu nước đã chảy trong ngài là một cậu bé lên ba.
Khi Thánh Gióng đánh thắng quân giặc, ngài cởi áo giáp, chuẩn bị bay về trời thì em chạy đến. Khi bắt gặp ánh mắt khó hiểu của em, Thánh Gióng lên tiếng:
- Cháu có điều gì muốn hỏi ta phải không?
- Dạ vâng ạ! – Em đáp – Ngài làm thế nào mà lại có sức mạnh phi thường như vậy ạ?
- À, đó là do rất nhiều điều. Thứ nhất, ta không chỉ là con của nhân dân Văn Lang vĩ đại mà còn là con của thần thánh. Ta đã lớn lên tại đất Việt, ta biết ơn bố mẹ ta và những người láng giềng tốt bụng, luôn luôn sẻ chia, giúp đỡ nhau.
Thứ hai, hãy luôn về phe chính nghĩa thì cháu sẽ luôn chiến thắng. Đứng về phe ác. Ở đó, cháu sẽ bị nhiễm thói xấu xa, độc ác.
Thứ ba, hãy chăm tập luyện, vận động và giữ vững sự khỏe khoắn cả về thể xác lẫn tinh thần. Hãy giữ cho tâm hồn mình thật trong sạch.
Và điều cuối cùng: Cháu thử xem ai đã cho ta cái ăn, cái mặc? đó là nhân dân. Nhưng nếu chỉ một người thì chắc ta sẽ không bao giờ được như thế này. Phải có sự đoàn kết, cháu ạ. Và đoàn kết là sức mạnh phi thường nhất, cũng là chìa khóa của thành công.
Hãy ghi nhớ lời ta. Kết hợp cả bốn điều trên, ta sẽ có sức mạnh vô song, không ai địch nổi. Hãy nhớ nhé!
Em chưa kịp nói lời cảm ơn thì “Reeng… Reeng…”, cái đồng hồ báo thức kêu lên. Em ngẫm nghĩ về lời khuyên của Phù Đổng Thiên Vương và thấy nó thật là có ích. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ áp dụng những lời khuyên của ngài vào cuộc sống.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------