Đề bài: Em hãy viết một bài văn ngắn kể về một câu chuyện mà em biết có nội dung như câu Có công mài sắt, có ngày nên kim.
Gợi ý làm bài:
1. Bài văn mẫu số 1
Trong cuộc sống, bất cứ việc gì cũng không thể thành công trong chốc lát. Mỗi chúng ta cần rèn luyện tính kiên trì, bền bỉ giống như mài sắt thành kim. Nhờ quá trình kiên trì, bền bỉ không bỏ cuộc, em đã đạt được kết quả như mong muốn của mình trong việc luyện viết chữ.
Khi học lớp hai, chữ của em rất xấu. Nhìn vào vở của em, các bạn trong lớp hay trêu đùa “xấu như gà bới”. Nét chữ ngoằn ngoèo xiêu vẹo trong trang vở của em khiến cô giáo nhắc nhở không ít lần. Em vẫn hồn nhiên cho rằng chuyện đó chẳng sao cho đến khi danh hiệu học sinh giỏi cuối kỳ vuột mất. Vì chữ xấu nên bài thi Tiếng Việt bị điểm kém. Em trở về nhà, khóc nức nở và kể cho mẹ nghe toàn bộ sự việc. Mẹ dỗ dành mãi rồi bảo:
- Muốn được học sinh giỏi, con phải luyện viết chữ cho đẹp. Nét chữ nết người con ạ.
Nghe lời mẹ, em tự nhủ phải quyết tâm luyện chữ thật đẹp để bài Tiếng Việt đạt điểm thật cao. Em bắt đầu tập viết lại những nét chữ cơ bản nhất vào mỗi buổi tối. Có những lúc vừa chán nản vừa mệt và đau tay, em chỉ muốn bỏ cuộc. Nhưng mẹ luôn sát cánh động viên em.
- Có công mài sắt có ngày nên kim con ạ. Sắt to như vậy người ta kiên trì còn có thể mài thành kim thì luyện viết chữ đẹp có khó gì?
Những lời nói của mẹ như tiếp thêm sức mạnh cho em, em càng cố gắng kiên trì hơn với mục tiêu của mình. Từ đó, cứ lúc nào rảnh rỗi là em liền lấy giấy bút ra luyện chữ. Luyện chữ nghiêng rồi chữ đứng, chữ viết hoa rồi viết thường. Dần dần, nét chữ của em trở nên ngay ngắn, dễ nhìn hơn, không còn xấu xí khó coi như trước nữa. Sách vở và bài kiểm tra nhìn vào đều thấy thoải mái hơn trước kia. Em rất vui sướng. Những thay đổi tích cực ấy càng khiến em tin vào sức mạnh của sự kiên trì, bền bỉ. Em chăm chỉ luyện viết chữ hơn, quyết không bỏ cuộc. Sự tiến bộ trong chữ viết của em cũng được cô giáo chứng kiến. Cô khen ngợi em trước lớp về tinh thần tiến bộ của bản thân.
Em cứ tiếp tục rèn luyện mãi cho nét chữ đẹp hơn từng ngày. Và rồi cuối cùng em cũng nhận được kết quả xứng đáng. Em trở thành một trong những học sinh viết chữ đẹp nhất lớp. Kỳ thi luyện viết chữ đẹp cấp tỉnh năm ấy, em được cô giáo chọn đi dự thi. Em vui mừng lẫn lo lắng, lo sợ liệu mình có làm tốt hay không. Không từ bỏ, em vẫn tin quan điểm “Có công mài sắt, có ngày nên kim” là hoàn toàn đúng đắn và làm theo. Cuộc thi ấy, cuối cùng em nhận giải Nhì, đem lại danh hiệu cho trường học. Cầm tấm giấy chứng nhận và giấy khen học sinh hỏi em cảm thấy xứng đáng vô cùng.
Từ khi chữ viết của em đẹp hơn, em còn được chọn vào đội tuyển môn Ngữ Văn. Trong mọi hoạt động em cũng cẩn thận hơn, không cẩu thả qua loa như trước đó nên bạn bè và thầy cô đều rất tin tưởng. Nhờ quá trình rèn luyện, cố gắng không ngừng nghỉ, em đã đạt được kết quả như ý muốn. “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, kiên trì cố gắng thành công sẽ đến.
2. Bài văn mẫu số 2
Ít ai hiểu được ý nghĩa câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim" một cách sâu xa như Nguyên, bạn học cùng lớp với em.
Thật vậy. Em còn nhớ như in là trong năm học trước, năm lớp bốn, lần nào trả bài kiểm tra môn toán thầy cũng, nhắc nhở bạn ấy bằng lời phê trên bài làm: “Toán còn yếu phải cố gắng nhiều” chưa lần nào bài tập của Nguyên đạt được điểm năm.
Tuy là có thua kém với các bạn trong lớp nhưng Nguyên vẫn không nản lòng. Bạn ấy về nhà xin ba mua đủ các sách giải toán rồi miệt mài đọc kỹ và tập giải với mong muốn mãnh liệt là mình sẽ giỏi toán.
Từ đó, nhất là từ đầu năm lớp năm, vào lớp em thấy Nguyên luôn để tâm nghe thầy giảng giải các bài toán, về nhà, hôm nào cũng vậy, dùng bữa xong là bạn bắt tay ngay vào việc giải toán. Nguyên đã tìm hỏi các bạn trong lớp trong đó có em, cách giải các bài toán mà bạn ấy bị điểm thấp. Em và các bạn đều vui vẻ chi dẫn rành rọt cho bạn mình.
Có lần Nguyên đã khẩn khoản hỏi Nga, cô bạn học giỏi toán nhất lớp:
- Nga ơi! Bạn có cách nào mà học giỏi toán như vậy. Bạn chỉ cho mình đi.
Nga tươi cười cởi mở:
- Chẳng có gì khó hết bạn ơi! Bạn chỉ cần thuộc và hiểu kỹ bài học và làm cho thật nhiều bài tập là được. Bạn cứ làm đi. Chỗ nào không làm được, nếu mình biết mình sẽ giúp. Ta sẽ cùng giải.
Nghe lời bạn, Nguyên về nhà giải thật nhiều bài tập toán. Nhiều lúc, bạn ấy đã từ chối lời mời đi chơi của các bạn mình.
Nguyên miệt mài làm cả các bài tập không có lời giải trong sách và mang tới nhờ thầy sửa giúp. Thấy Nguyên cố gắng, thầy vui mừng lắm và nhiều lần khuyến khích.
Thế rồi điều phải đến đã đến. Bài kiểm tra toán của Nguyên lần ấy được điểm chín. Thầy rất hài lòng nên khen ngợi Nguyên trước lớp. Nhìn bạn mình phút ấy em biết lòng bạn sung sướng lắm.
Nguyên ơi! Nhờ bạn, mình mới sáng thêm ý nghĩa câu tục ngữ “Có công mài sắt, có ngày nên kim” mà thầy thường nhắc nhở để khuyên chúng ta chăm chỉ học hành. Muốn học giỏi phải kiên trì cố gắng.
3. Bài văn mẫu số 3
"Có công mài sắt, có ngày nên kim", từng tiếng được phát ra rõ ràng, rành mạch khi em đang dạy em trai đọc chữ, và khi đọc đến câu tục ngữ này, em lại nhớ về một khoảng thời gian em đã vô cùng cố gắng nỗ lực chăm chỉ để viết chữ đẹp hơn.
Hồi đó em học lớp 1, những ngày đầu tiên đến lớp em vẫn còn bỡ ngỡ bạn mới, thầy cô mới, một môi trường mới, nhưng được sự chỉ bảo tận tình của cô giáo, em đã thích nghi rất nhanh và cảm thấy vui vẻ. Tuy nhiên, việc học của em không được tốt lắm, bởi chữ viết của em rất xấu, thường bị cô phê bình. Em rất buồn nhưng may mắn được sự giúp đỡ của chị gái cùng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của bản thân, chữ viết của em đã dần một tốt hơn và còn được dự thi cuộc thi viết chữ đẹp.
Những bài học đầu tiên của lớp 1 chỉ là làm quen, đọc số và các nét, em đã học rất tốt cho đến khi cô yêu cầu viết vào vở, rồi rèn từng nét một. Các nét chữ của em hồi đó rất xấu, từng nét không được thẳng mà cứ cong cong, run run. Nhìn chữ viết của mình rất xấu, em trở nên chán nản, không rèn luyện thêm, chỉ viết cho hết bài trên lớp và về nhà không chịu rèn. Những nét chữ của em ngày một xấu hơn và không đúng nét. Cô giáo thấy em không có sự tiến bộ nên đã nhắn với bố mẹ, yêu cầu gia đình để ý đến việc học của em hơn. Từ hôm đó trở đi, ngày ngày chị gái em đều bắt em học bài, rèn thật chậm từng nét chữ, chị gái luôn nhắc nhở em "Có công mài sắt, có ngày nên kim". Những ngày đầu em cảm thấy rất khó khăn, nhưng dần dần em thấy mình tiến bộ hơn một chút. Chị gái luôn tận tâm chỉ từng nét, và việc rèn chữ đã trở thành một thói quen của em, nhìn thấy chữ của mình đẹp hơn, em đã rất vui mừng. Khoảng thời gian đó, ngoài thời gian rèn chữ trên lớp, về đến nhà, em ngồi ngày vào bàn học và rèn từng chút từng chút một, em đã tự hứa với mình phải đạt được thành tích tốt để cho gia đình tự hào về em. Sự nỗ lực của em đã được đền đáp, chữ của em tiến bộ hơn rất nhiều, đến đầu học kỳ 2, em đã được chọn là thí sinh đi thi đi thi viết chữ đẹp. Em đã chăm chỉ hơn để chuẩn bị cho cuộc thi, tuy nhiên kết quả không được như mong muốn. Em đã tự hứa với mình phải nỗ lực hơn nhiều để đạt được giải, và hai năm sau đó bằng sự quyết tâm vượt bậc, em đã nhận được giải Ba và giải Nhì trong cuộc thi viết chữ đẹp cấp tỉnh.
"Có công mài sắt, có ngày nên kim" quả thật là một câu tục ngữ hay về sự chăm chỉ và thành công. Quả đúng vậy, em rất cảm ơn chị gái đã giúp đỡ em và em cũng rất tự hào về bản thân đã nỗ lực rèn luyện, em sẽ cố gắng nhiều hơn nữa để đạt được nhiều kết quả tốt hơn.
4. Bài văn mẫu số 4
Người xưa nói: "Có công mài sắt, có ngày nên kim”. Thật đúng là như vậy, em đã được mẹ kể nhiều câu chuyện về những tấm gương vượt khó trong cuộc sống.
Có những người vì bị tai biến mà không thể đi lại nhưng do họ cố gắng tập luyện ngày đêm cuối cùng họ đã đi lại được mà không cần xe lăn. Dù được nghe kể như vậy nhưng em chưa tưởng tượng nếu mình trong hoàn cảnh đó thì mình sẽ làm như thế nào. Nhưng đến năm em lớp 3 đã có điều bất ngờ ập đến. Đó là lần em cùng bố mẹ và em đi du lịch biển ở Hải Phòng. Nhà em dung ô tô riêng để đi lại. Thật không may mắn, trên đường trở về ở Hà Nội xe của gia đình em bị một xe tải đâm vào do chú lái xe có sử dụng rượu. Hai mẹ con em chỉ bị thương nhẹ nhưng còn bố em thì bị rất nặng. Bố bị xuất huyết não và phải cấp cứu gần 10 tiếng đồng hồ. Cả gia đình em vô cùng lo sợ, đến khi thấy bác sĩ bước ra khỏi cánh cửa phòng mổ. Mẹ em lao đến và khẩn thiết hỏi về bố. Bác sĩ nói bố đã được cứu nhưng có thể sẽ bị liệt hai chân vĩnh viễn. Mẹ gần như gục ngã, em cũng òa khóc theo. Nhưng những hôm sau khi chăm sóc bố ở bệnh viện mẹ không hề tỏ ra yếu đuối, mẹ vẫn luôn mỉm cười để như động viên tinh thần bố. Lúc đầu, bố chán nản, hay cáu gắt, bố thấy mình vô dụng. Tuy nhiên, sau những lời an ủi, khích lệ của mẹ, bố đã có ý muốn đi tập vật lý trị liệu. Ban đầu, khi đến phòng tập, bố rất đau đớn, thâm chí còn không thể ngồi mà lết được hai chân đi. Đã có lúc em thấy cả nước mắt của bố lăn dài trên má, nhưng bố vẫn nghiến chặt răng lại, dùng hết sức lực để đi tiếp. Ngày ngày qua đi, không một hôm nào bố bỏ tập. Sau 4 tháng bố có thể bước đi bằng hai cái nạng, nhìn những bước đi tập tễnh của bố mà em mừng lắm. Sau 2 năm, bố đã có thể đi lại mà không dùng nạng, tuy không thể chạy nhảy như trước đây, nhưng việc bố có thể đi lại đã là niềm hạnh phúc vô bờ bến của gia đình rồi. Thay vì sống cuộc đời trên chiếc xe lăn, bố vẫn có thể sử dụng đôi chân vốn có của mình.
Trải qua sự việc ấy, em mới thấy mình trưởng thành hơn. Là con trai của bố, em sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
------Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp------